Thiếu Các Chủ Hành Y Vs Bệnh Nhân Mất Trí

Chương 6




Không phải bởi vì ta mất trí nhớ mà do ta vốn dĩ đối với những thứ thơ ca này chỉ là lướt qua mà thôi, có điều nếu là “Hữu mỹ nhất nhân” (Có một mỹ nhân) vậy chắc là khen ta đẹp mắt đi?

Ta cười hì hì sờ lên tay áo, Mục Vân Thư cúi đầu dò hỏi: “Nàng rất thích váy vóc sao?”

“Cũng không phải rất thích, có điều ngài khen ta đẹp thì ta thấy rất vui, nhìn thấy cái váy này càng thuận mất hơn.”

Ta ngẩng đầu lên cười với hắn một cái, tay Mục Vân Thư đang cầm tay của ta đột nhiên xiết chặt, hắn tự dưng che miệng rồi quay đầu, vành tai cũng đỏ lên hết.

*

Người này hôm nay rốt cuộc là bị gì vậy?

*

Yến tiệc được tổ chức bên cạnh một cái hồ, ngoại trừ Thẩm Khanhg Đạo và hai vị vương phi, ngoài ý muốn còn có cả Thẩm Giác, hắn mặc trên mình một bộ triều phục màu xanh đậm thêu hoa văn hình hổ, nhìn qua khí thế ngút trời. Hai ta bước trên cầu ván gỗ, chàng mắt của Thẩm Giác không chút nào che giấu mà nhìn qua, đến khi thấy được tay của Mục Vân Thư đang nắm lấy tay ta, hắn trong nháy mặt, chàng mắt hung ác nham hiểm tàn nhẫn, sát ý lộ rõ.

Loại ác ý lộ ra quá rõ này khiến cho ta theo bản năng cchàng giác, tay dùng sức nắm lấy tay Mục Vân Thư đưa ra đằng sau, mặc không thay đổi tiến gần đến phía Thẩm Giác, bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào.

“Không cần phải căng thẳng, không có việc gì đâu.”

Mục Vân Thư nhẹ nhàng an ủi bên tai ta, ta nhìn thấy tay Thẩm Giác nắm chặt thành quyền đến đốt ngón tay đều đã trắng bệch, quả nhiên là đang kiềm chế lửa giận.

“Thiếu Các chủ! Vụ này cũng lớn quá đi.”

Ta theo Mục Vân Thư ngồi vào vị trí, Thẩm Khanh Đạo rất tự nhiên bưng theo chén rượu đến nói lời xã giao, Mục Vân Thư theo cấp bậc lễ nghĩa cũng chu toan đáp lại, ta lâu lâu lại nhìn về cái bàn trước mặt, lặng lẽ che bụng. Cả ngày hôm nay chỉ ăn một cái bánh bao buổi sáng, với trên đường đi ăn một chút bánh ngọt, ta thật sự đã đói bụng từ sớm, nhìn thấy trước mắt một bàn đồ ăn phong phú, hơn nữa còn có mấy món ta thích ăn khiến cho ta thèm đến nhỏ dãi.

Bên kia rốt cuộc cũng đã khách sáo xong, thấy mọi người cũng đã bắt đầu dũng bữa ta cũng trchàng thủ thời gian cầm lấy đũa, mặc dù động tác cũng không thô lỗ, tốc độ ăn lại hết sức nhanh chóng.

Mục Vân Thư vừa nhìn đã biết ta đói muốn chết rồi, hắn chậm rãi lột tôm đưa đến bắt của ta, sau đó lại lọc xương cá. Những người khác chưa bao giờ nhìn thấy cảnh thế này, kinh ngạc nhìn hai chúng ta, Cố hoàng hậu che miệng cười cười, vẻ mặt ôn hoà nói: “Tiểu cô nương có khẩu vị thật tốt.”

“Sơ Thất bận bịu từ sáng đến giờ, mười phần vất vả.”

Mục Vân Thư thay ta nói, hắn đưa miếng cá đã lọc xương đưa đến bên miệng ta, ta không chút nghĩ ngợi cắn xuống một miệng, quay đầu đưa chén cho một cung nữ phía sau lưng: “Cảm phiền thêm cơm giúp ta.”

“Chậm một chút.”

Mục Vân Thư dưa chén canh đã nguội sang chỗ ta, còn lấy tay lấy hạt cơm đang dính trên mặt ta, không một chút e dè bỏ vào bên trong miệng mình. Động tác ta lúc ăn cchàng hơi chậm lại, mặc dù trong hai năm qua, chúng ta vẫn thường xuyên cùng ăn cùng ngủ, nhưng động tác thân mật kèm theo chút mập mờ này ngược lại chưa từng có.

Ngay lúc ta nghi hoặc nhìn về phía hắn, Triệu quý phi đột nhiên mở miệng, nàng chính là mẹ đẻ của Nhu Di công chúa, tự nhiên cũng chính là một vị giai nhân tuyệt sắc, chỉ là chàng mắt nàng lơ đãng liếc nhìn ta khiến ta cảm thấy khó chịu.

“Không biết vị Sơ Thất cô nương này là gì của Mục công tử?”

Vấn đề này cũng khiến ta sững sợ, ban đầu ta xem như là bệnh nhân của hắn, về sau có thể xem như là người hầu, nhưng hắn lại chưa từng dùng thân phận chủ nhân đối xử với ta, hai ta ngược lại càng giống như… bạn bè?

Có điều trong khi ta đang do dự, thái độ của Mục Vân Thư lại mười phần bình tĩnh, hắn tiếp nhận chén cơm mà cũng nữ đưa tới rồi đặt vào tay ta, cưng chiều vuốt đầu ta: “Nàng là vị hôn thê của ta.”

Tay ta bưng bát cơm mà run run, còn Thâm Giác bên kia “két” một tiếng bẻ gãy đũa.

*

Sao lại đột ngột như vậy.

*

Trong cái bầu không khí ngột ngạt quỷ dị này ta cũng ăn xong được bữa cơm, thấy Mục Thư Vân đang muốn dẫn ta cáo từ rời đi, Thẩm Khanh Đạo tranh thủ thời gian dặn dò vài câu xã giao như là “Mục công tử có cần gì thì cứ nói”, sau đó lại kín đáo đưa cho Mục Vân Thư một cái lệnh bài.

Vậy xem ra không chỉ là lời xã giao rồi.

Mục Vân Thư giấu trong lòng hai cái Kim Lệnh của Lê Quốc hoàng thành, dưới một người, trên vạn người, ta không khỏi cảm thán quá nhiên học y vẫn có tiền đồ hơn so với học võ, âm thầm suy nghĩ đến việc bây giờ ta có thể bái hắn làm thầy. Có điều cái đầu óc mất trí nhớ này của ta chắc có khi lại hại chết người, cày ruộng được dệt vải được, gánh nước được tưới vườn được, nhưng mà chính là gánh không nổi những cái khái niệm y học kia, chỉ có thể cam lòng từ bỏ.

Ta cùng Mục Vân Thư im lặng đi bên nhau, đang lúc hắn muốn dừng lại nói gì đó với ta, ta giữ chặt tay hắn kéo người qua một bên, che trước người hắn rồi bay lên đá văng một cây cung đang hướng về hắn.

Ở trước mặt ta lại giám bày trò ám sát, cho rằng ta hôn nhân quan là người ăn chay chắc!

Hả? Hôn nhân quan là cái gì?

Không kịp suy nghĩ nhiều, ta xoay qua xoay lại phía sau muốn lấy ô giấy ra, nhưng lại nhớ ra lúc đi dự yến tiệc nên không mang theo, ta đành dứt khoát lấy cây trâm trên đầu phóng ra.

“Mục đại phu, không sao chứ?”

Ta bảo hộ Mục Vân Thư ở sau lưng, cchàng giác đề phòng bốn phía. Phòng vệ ở hoàng cung nước Lê cũng quá lỏng lẻo rồi đi, sợ là đến quốc quân lchàng thấu người rồi cũng không ai biết!

“Ta không sao.”

Giọng của Mục Vân Thư trầm thấp, ta xác định được kẻ địch không bắn trúng được đã rời đi, lúc này mới thu thế tấn công quay đầu nhìn về phía hắn.

“Thật sự không sao chứ? Sao giọng nghe lại không đúng lắm.”

“Sơ Thất, nàng dạy ta võ công được không?”

Dưới bóng đêm, Mục Vân Thư chăm chú nhìn ta, hoàn toàn không có vẻ gì là giống như đang nói đùa.

*

Còn không chúng ta đổi cho nhau đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.