Chương 83
Đám thuộc hạ điên cuồng lao vào đấm đá… Đám bảo vệ nhà họ Trần thi nhau tháo chạy, không ngờ hai bố con nhà họ Trần lại có chút công phu, trực tiếp xông lên chiến đấu kịch liệt với đám đàn em của mặt sẹo.
Tiếc là đàn em của mặt sẹo quá đông, sức lực lớn mạnh nên chiếm thế thượng phong.
Bên ngoài biệt thự, đột nhiên có tiếng phanh gấp…
Không lâu sau, một đám người mặc đồ bảo vệ vội vàng xông vào.
“Hahahaha…”
Trần Uy hét lên: “Lôi Tuấn, không phải mày rất ra vẻ sao, người của tao đến rồi, nếu như hôm nay mày đã đến, vậy thì con mẹ nó đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây”.
“Bảo vệ anh Tuấn”, mặt sẹo lập tức nói.
“Mặt sẹo, không cần quan tâm đến tôi, cứ thoải mái mà đánh”.
Lôi Tuấn dựa lưng vào ghế sô pha, lặng lẽ châm một điếu thuốc.
Anh cố gắng xả hết cơn giận trong lòng mình, dù sao đây cũng là khu vực thành thị, nếu như anh không kiềm chế được mà trút hết, e là khó mà thu dọn được, anh căm ghét sự hung ác của nhà họ Trần, nhưng lại không muốn đại khai sát giới ở đây.
AzTruyen.net
Mặt sẹo không thèm để ý đám người mới đến này.
Bảo vệ của nhà họ Trần rất nhiều, nhưng đều là những kẻ trông thì được nhưng không làm được gì.
Còn số đàn em của mặt sẹo đều là cao thủ trăm lần chinh chiến, ra tay cực kỳ độc ác.
Không lâu sau, một tiếng hét thảm thiết vang lên, tất cả bảo vệ nhà họ Trần đã bị đánh bại.
Hai bố con nhà họ Trần cũng bị khống chế.
“Em rể à, chị không liên quan gì cả”.
Tần Mỹ Ngọc đứng nép trong góc khuất, sợ hãi đến mức muốn trốn chạy.
Lôi Tuấn đã phát hiện ra cô ta từ lâu, nhưng anh không thèm để ý.
Mặt sẹo thấy Lôi Tuấn không nói gì, nên cũng không ngăn cản.
Tần Mỹ Ngọc hoảng sợ chạy trốn… “Lôi qua đây”, Lôi Tuấn nói.
Rất nhanh, hai bố con nhà họ Trần đã bị người của mặt sẹo khống chế, đè xuống dưới chân Lôi Tuấn.
“Lôi Tuấn, mày gây chuyện lớn rồi”, Trần Uy hét lên.
“Mày biết đại ca tao là ai không? Mày xong đời rồi”, Trần Uy càng huênh hoang hơn nói.
“Tự tìm đường chết”.
Lôi Tuấn xách cổ áo Trần Quang lên, anh vung tay một cái, cả người Trần Quang liền đập mạnh lên trần nhà, sau đó ngã xuống đất cái rầm, bất tỉnh.
“Mày muốn chết sao?”
Lôi Tuấn túm tóc Trần Uy, giữ đầu hắn ta ở trước mặt, lạnh lùng nói: “Cho dù là trưởng ty của sở tác chiến có mặt ở đây, cũng không cứu được mày đâu. Bây giờ tao không có thời gian chơi với mày, nói, cô bé đâu rồi?”
“Có gan thì mày giết tao đi”.
Trần Uy vẫn không chịu thua, nói.
Bốp, bốp… Lôi Tuấn giơ tay lên tát hai phát vào mặt hắn ta.
Hai chiếc răng cửa văng ra khỏi miệng Trần Uy, hắn ta bị đánh đến nỗi máu mũi tuôn trào.
Lôi Tuấn với lấy con dao găm trên tay mặt sẹo.
Dao vừa vung ra… Một bên tai của Trần Uy liền rơi xuống đất!
“Nói mau!”
Lôi Tuấn trực tiếp đâm con dao găm xuống vai Trần Uy.
“Anh Tuấn tha mạng!”
Trần Uy điên cuồng gào thét, hắn ta không thể ngờ được, bản thân đã thị oai kể tên trưởng ty của sở tác chiến ra rồi nhưng Lôi Tuấn vẫn dám giết hắn ta, lẽ nào tên ở rể này điên rồi sao?
Nhưng chuyện đến nước này, vì mạng sống hắn ta không dám huênh hoang nữa.
“Cô bé nào?”, giọng Trần Uy thảm thiết, hỏi.
“Khoảng sáu bảy tuổi, đôi mắt rất đẹp”, Lôi Tuấn vô cùng sốt ruột.
“Những cô bé đó không phải được anh cứu rồi sao?”
“Còn một bé gái nữa, không biết đi đâu”.
“Tôi biết, tôi biết…”
Trần Uy lập tức hét lên: “Bé gái đó, có lẽ là bị anh Long bắt đi rồi”.