"Tôi... khinh!"
Tiểu Phi phản ứng lại trực tiếp mắng chửi.
"Anh là cái thá gì chứ, chỉ biết chụp ảnh đăng lên mạng, các người có thể mua được chiếc xe hạng sang này sao? Chúng tôi sắp tan ca rồi, mau ra ngoài đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đó".
Tiểu Phi hét lớn, cô ta đã sớm cho rằng cặp vợ chồng này không thể mua được.
"Tiểu Phi, cô đừng như vậy!"
Tiểu Khê ở một bên tiếp đón Lôi Tuấn khúm núm nói.
"Cô ngốc sao? Loại người này mà cô cũng tiếp đón, ăn no dửng mỡ hả?"
"Khách hàng cũng cần phân thành người nọ người kia à?"
"Đương nhiên phải phân rồi", Tịnh Tịnh trang điểm lòe loẹt ở một bên nói.
Cô ta bước lên phía trước, đánh giá vợ chồng Lôi Tuấn một lượt từ trên xuống dưới, khinh thường nói: "Phiền chết đi được mà, luôn gặp phải loại người không đủ tiền mua còn giả bộ, chiếc xe điện ở ngoài cửa sẽ không phải là của các người chứ?"
Nghe thấy vậy, Tiểu Phi gật đầu rồi chớp chớp mắt.
"Trời ơi, thật sao?"
Tịnh Tịnh giả vờ che miệng nói: "Thật không thể tin được mà, đi xe điện đến mua Mercedes-Benz G-Class? Để tôi nói nhé, cửa hàng các cô cũng chú ý chút, đừng để ai cũng thả cho vào!"
"Vâng vâng vâng, chị xem thích chiếc xe nào ạ?", Tiểu Phi niềm nở nói.
"Tôi thấy cái này khá được, kêu cô ta xuống để tôi lên".
"Cô, xuống", Tiểu Phi không chút khách sáo với nói Hứa Phương Hoa ở trên xe.
Hứa Phương Hoa theo bản năng nhìn về phía Lôi Tuấn.
Cô nhận được ánh mắt khẳng định của anh.
Do vậy, dưới sự chấp thuận của Lôi Tuấn, Hứa Phương Hoa không những không xuống xe mà cô còn đóng cửa xe lại.
"A... mau dẫn bọn họ đi", Tiểu Khi hét về phía Tiểu Khê.
"Ừm!"
Tiểu Khê lo lắng vội vàng tiến lên nói: "Thưa anh, chi bằng tôi dẫn mọi người đi xem chiếc khác trước nhé?"
"Không cần đâu, tôi lấy chiếc này, làm thủ tục đi!", Lôi Tuấn cười nói.
"Cái gì? Anh... anh nói gì?", Tiểu Khi nói bằng vẻ mặt khó tin.
"Tôi nói là tôi mua chiếc này!", Lôi Tuấn giải thích.
"Nhưng... chiếc xe này hơn 1,8 triệu tệ đó!"
"Đúng, tôi mua, tôi sẽ chuyển khoản, à đúng rồi, tôi có một yêu cầu, từ bây giờ trở đi ngoại trừ vợ tôi ra, không ai được phép đụng vào chiếc xe này".
"Anh muốn chiếc trong phòng trưng bày sao?", Tiểu Khê kinh ngạc hỏi.
"Đúng, chính là chiếc đó, tôi có thể làm thủ tục ở đâu?", Lôi Tuấn nói một cách chắc chắn.
"Mời anh đi theo tôi".
Tiểu Khê vui mừng khôn xiết, cô ấy dẫn Lôi Tuấn đi làm thủ tục ngay lập tức.
"Anh yêu..."
Lần này, không chỉ có nhân viên tư vấn bán hàng Tiểu Phi không vui mà đến cả Tịnh Tịnh đến mua xe cũng mất hết mặt mũi, cô ta nũng nịu chạy tới kéo A Tổ vừa kết thúc cuộc gọi đến.
"Anh yêu à, em không quan tâm, hôm nay em muốn mua chiếc này".
Tịnh Tịnh dựa sát vào người A Tổ, không ngừng nũng nịu nói.
"Cái gì? Cô nói cái gì?", A Tổ ngạc nhiên hỏi.
"Em nói là em muốn chiếc xe này, bây giờ anh mua cho em".
"Cút sang một bên".
A Tổ đẩy Tịnh Tịnh ra không ngừng mắng mỏ: "Cô là đồ đào mỏ, con mẹ nó cô điên rồi à? Tôi mới quen cô ba ngày, cô đã muốn chiếc xe đắt như vậy? Cô nhìn lại mình xem? Cô cũng xứng, tôi khinh!"
Cái người A Tổ này có vẻ không vui vì cuộc điện thoại ban nãy. Anh ta mắng một trận rồi tức giận bỏ đi.
Chỉ còn lại Tịnh Tịnh bơ vơ đứng ở đó, trên mặt Tiểu Phi cũng tràn đầy sự khinh thường.
"Thật hèn hạ!"
Tiểu Phi bỏ lại ba chữ sau đó đuổi theo Lôi Tuấn.
Tiểu Phi đi về phía trước, cô ta liền nghe thấy người mua xe đó đang gọi điện thoại, nội dung đại khái là: Không phải các cậu muốn mua xe thương vụ sao? Đúng lúc tôi đang mua xe, phái một người tới đây...
...
100 km bên ngoài thành phố Thiên Hoa.
Sau vụ xả súng kịch liệt, nhiều phương tiện đã bị phá hủy!
Người của Diệp Chấn bị tổn thất nặng nề, không tới một nửa số người sống sót trốn sau xe, bọn họ không còn nhiều đạn nên không dám ló đầu ra vì đối phương có tay súng bắn tỉa.
Bên phía Thiết Thủ còn lại hơn 10 người, ngoại trừ một tay súng bắn tỉa ở trên cao phía xa xa ra, những người có thể sống sót đến bây giờ đều là cao thủ bốn sao trở lên, đạn của bọn họ cũng đã cạn kiệt, tất cả bọn họ rút dao ra.
"Phía đối phương nghe rõ, mặc kệ các người là ai, nhất định phải lập tức rời đi, nếu không tôi sẽ phát động tổng công kích, giết chết các người không bỏ sót một ai".
Người kêu gọi đầu hàng là Diệp Chấn.
Lúc này, bên phía mình đã rơi vào thế bất lợi, ông ta chỉ có thể thử biện pháp này.
"Người của sở tác chiến là Diệp Chấn sao?", Thiết Thủ của Thiên Minh Điện hỏi.
"Cái gì?"
Toàn thân Diệp Chấn khẽ chấn động, ông ta lẩm bẩm: "Sao cậu ta lại biết là mình?"
"Diệp Chấn, quả nhiên là ông, ha ha ha ha..."
Thiết Thủ nhảy lên đầu xe ô tô, hắn ta đứng trên cao ngạo nghễ hét lên: "Con mẹ nó ông nhìn cho rõ, ông đây là tay sắt đứng thứ hai của Thiên Minh Điện, năm đó ở ngoài lãnh thổ, ông đây đánh cho ông sợ chết khiếp, ông ăn phải gan hùm mật gấu à mà dám chặn đường tôi?"
Diệp Chấn đổ mồ hôi nhễ nhại.
Ông ta có thế nào cũng không ngờ rằng, người truy kích đến tận đây hóa là Thiết Thủ?
Đúng vào 2 năm trước, trong một lần làm nhiệm vụ, Diệp Chấn đã bị Thiết Thủ đánh khá thảm, ông ta sẽ không bao giờ quên được Thiết Thủ đã ra tay tàn ác như thế nào sau khi đeo đôi găng tay đó.
Tuy nhiên trước mắt ông ta vẫn đang thực hiện nhiệm vụ.
Đối tượng bảo vệ là một cặp bố con mà phủ tổng thống rất rất coi trọng.
Cho dù biết là đánh không lại, nhưng ông ta cũng không dám bỏ cuộc.
Bởi vì đây là cơ hội duy nhất để Diệp Chấn xoay mình trở lại sở tác chiến...
"Nổ sung, giết chết hắn ta", Diệp Chấn hét lớn.
Ngay lập tức có mấy tên súng bắn tỉa vọt ra khỏi Boong ke, nổ sung về phía Thiết Thủ đang ở trên đầu xe.
Chỉ nghe thấy một vài tiếng động trầm đục vang lên.
Người vừa bước ra khỏi Boong ke liền bị xạ thủ phía đối phương bắn trúng đầu.
Trong nháy mắt chết tận mấy người, không có ai dám xuất đầu lộ diện nữa.
"Trưởng quan, phải làm sao bây giờ?"
Có một tên phụ tá hét về phía Diệp Chấn.
"Con mẹ nó, đừng quan tâm, tất cả nổ súng".
Diệp Chấn ra lệnh, chưa đến một trăm quân sĩ còn lại xông ra khỏi boong ke điên cuồng nổ súng.
Tuy nhiên đã có nhiều người bị dọa cho sợ, viên đạn bắn ra mất đi độ chính xác.
Sau cuộc đọ súng quyết liệt, hai bên cơ bản đã bắn hết đạn.
Phía Thiết Thủ còn hơn chục người, hơn nữa tay súng bắn tỉa vẫn còn đó.
Tuy nhiên, bên phía Diệp Chấn đã chết mất một nửa.
Mấy chục người còn lại bị thương nằm trên mặt đất, không có đạn, không có sức tấn công.
"Xong rồi, xong thật rồi!"
Diệp Chấn mất hết ý chí, ông ta không muốn bỏ cuộc nhưng lại không có cách nào khác.
"Diệp Chấn, ông nghe cho rõ đây, giao cặp bố con đó ra đây, tôi tha cho ông tội chết".
Thiết Thủ càng ngày càng hung mãnh, hắn ta lại nhảy lên đầu xe, ngạo mạn hét lên.
"Thiết Thủ..."
Diệp Chấn nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó ông ta vươn người nhảy lên đầu xe.
Tuy nhiên, tay súng bắn tỉa phía đối phương cũng không công kích ông ta.
"Thiết Thủ, việc đã đến nước này, chi bằng hai chúng ta đánh một trận, tôi chết rồi mọi thứ đều thuộc về cậu, nếu cậu thua, cậu có thể lấy mạng tôi, nhưng cậu phải tha cho cặp bố con đó, có dám không?"
Với tư cách là quân nhân, Diệp Chấn quyết định chiến đấu đến cùng.
"Ha ha ha ha..."
Thiết Thủ cười điên cuồng, hắn ta rống lên: "Được, nể tình mấy câu của ông còn giống một thằng đàn ông, tôi đồng ý đấu với ông, ông chuẩn bị chết là vừa nhé!"
Nói xong!
Thiết Thủ đeo một đôi găng tay kim loại giống như áo giáp sắt lên tay.
Mà trên tay Diệp Chấn lại xuất hiện một thanh kiếm sắc bén.
"Xoẹt..."
"Giết..."
Hai cao thủ sáu sao lập tức xông vào nhau. Trong lúc nhất thời tia lửa văng khắp nơi.
Cùng với tiếng kim loại va chạm dữ dội, một trận cát bụi bắt đầu dấy lên.