Bố con nhà họ An đã nhìn thấy hy vọng.
Hai chiếc Land Rover còn lại lao về phía đoàn xe phía trước.
Nhưng, truy binh ở phía sau vẫn không hề rút lui.
Cho dù bọn chúng đã nhìn thấy quân cứu viện, nhưng vẫn phải liều mạng truy sát.
“Lão đại, là xe của sở tác chiến Thiên Hoa, phải làm thế nào bây giờ?”, một tên cao thủ của Thiên Minh Điện lớn tiếng nói với Thiết Thủ.
“Đừng cuống lên, tăng thêm hỏa lực, sở tác chiến Thiên Hoa không có cao thủ, đều là một đám vô dụng mà thôi”.
“Vâng, các anh em, tăng thêm hỏa lực…”
Bên này đuổi sát không rời, bên kia cũng đã đến nơi.
Diệp Chấn mang theo hơn năm trăm tinh anh, cũng là mượn của anh trai Diệp Nam Thiên.
Nếu có thể đảm bảo an toàn cho bố con nhà họ An vào thành phố, Diệp Chấn vẫn còn cơ hội bù đắp cho sai lầm lớn của mình, bằng không, ông ta cho dù trở về đơn vị cũng sẽ bị xử lí theo quân pháp.
“Các anh em, dốc toàn lực đánh cho tôi”.
Tổng chỉ huy Diệp Chấn khàn giọng quát lớn.
“Bắn…”
Theo mệnh lệnh, đoàn xe của sở tác chiến bắt đầu tấn công.
Lúc này chiếc Land Rover phía sau lại bị đạn tên lửa bắn trúng, lộn nhào nổ tung.
Chiếc Land Rover duy nhất còn lại lao vào phía trong đoàn xe của Diệp Chấn.
Đáng tiếc chiếc xe cũng bị bắn hỏng, bị chết máy nằm trên cát, người trong xe không dám nhúc nhích, chỉ có thể trốn bên trong xe chống đạn, hy vọng quân cứu viện có thể đánh lui được truy binh.
Mấy chục chiếc xe của sở tác chiến chiến đấu với hơn mười chiếc xe của Thiên Minh Điện.
Quân số chênh lệch rất nhiều, nhưng quân cứu viện của sở tác chiến cũng không chiếm được ưu thế.
Đội quân Thiết Thủ mang theo đều là tinh anh trong tinh anh của Thiên Minh Điện, bọn chúng quanh năm ở nước ngoài đánh trận, vì vậy kinh nghiệm phong phú, liều mạng giết người còn hơn cả cứu người, trận chiến diễn ra tương đối mãnh liệt…
…
Ngoại thành đang đánh giết lẫn nhau.
Nội thành, ánh tà dương lặn dần, cảnh tượng thật bình yên.
Lôi Tuấn cứng rắn kéo Hứa Phương Hoa bước vào một cửa hàng bán xe hơi hạng sang.
Bởi vì sắp tan ca, khách hàng xem xe cũng không nhiều.
Nhân viên tư vấn bán hàng uể oải, mặt ủ mày chau.
Trước lúc Lôi Tuấn còn chưa đi vào, qua cửa kính bên ngoài, gần như tất cả các nhân viên tư vấn đều nhìn thấy anh đi xe điện đến.
Đây là cửa hàng xe hạng sang của Mercedes-Benz, xe hạng sang thấp nhất cũng tiền triệu, vì vậy đối với khách hàng đi xe điện đến, bọn họ không chút hứng thú.
Người đàn ông, ăn mặc đúng mực, còn có chút kiểu cách.
Người phụ nữ, đẹp thì có đẹp, nhưng lại mặc đồ công sở?
“Xì!”
Một nhân viên bán hàng nữ tóc dài phản ứng theo bản năng bĩu môi.
“Có khách hàng đến, Tiểu Phi, đến lượt cô”, giám đốc bán hàng uể oải nói.
“Thật xui xẻo!”
Tiểu Phi rất không tình nguyện, uốn éo đi tới.
“Hai người, xem xe sao? Chúng tôi là cửa hàng chuyên xe hơi hạng sang”.
Để có thể nhanh chóng đuổi được người đi, Tiểu Phi đặc biệt nói ra hai chữ “hạng sang”.
“Ông xã, hay là thôi đi, thật sự cũng không cần thiết lắm”, Hứa Phương Hoa nhỏ giọng nói.
“Thôi nào, đến cũng đến rồi, cho dù hiện tại em không dùng đến, sau này em đến công ty của ông chủ Kim, đi đi lại lại cũng cần lái xe, mau xem đi, em thích loại nào”, Lôi Tuấn dịu dàng nói.
“Nhưng…xe ở đây đắt quá!”
Hứa Phương Hoa chưa từng mua xe, nhưng cô cũng không phải kẻ ngốc, biết chắc chắn xe ở đây rất đắt.
“Không cần quan tâm đến giá cả, chỉ cần em thích là được”, Lôi Tuấn cười nói.
“Vâng!”
Hứa Phương Hoa cuối cùng cũng nghe lời, theo bản năng chỉ vào chiếc xe việt dã màu trắng gần đó.
“Không phải chứ hai người, đây là bản G500 Edition mới nhất, giá trên một triệu tám, hiện tại không có sẵn xe, cũng không giảm giá, hai người có chắc muốn xem không?”, nhân viên bán hàng Tiểu Phi bĩu môi nói.
“Xem một chút cũng không được sao?”, Lôi Tuấn cười nói.
“Haizzz…đúng là phục những người có ảo tưởng như các người, xem đi xem đi!”
Là nhân viên bán hàng của dòng Mercedes-Benz G-class, Tiểu Phi rất hiểu, trên thế giới có quá nhiều đàn ông thích loại xe việt dã hầm hố này, nhưng hầu hết đàn ông lại không thể sở hữu nó.
Ở đây, thường xuyên có người đến hỏi những câu hỏi khác nhau.
Nhưng cũng chỉ hỏi mà thôi, căn bản sẽ không mua, và cũng không có khả năng mua được nó.
“Thật không ngờ, em thích xe việt dã?”, Lôi Tuấn phản ứng theo bản năng hỏi Hứa Phương Hoa.
“Em thấy nó rất mạnh mẽ, rất ngầu, cũng rất xứng với anh”, Hứa Phương Hoa cười nói.
“Mặc kệ anh, chủ yếu là em thích”.
“Em cũng rất thích…”
Hứa Phương Hoa nói xong, cẩn thận từng li từng tí giơ tay ra sờ.
“Cô gái, cô có thể giới thiệu một chút không?”, Lôi Tuấn lịch sự nói.
“Tôi nói rồi, không có sẵn xe cũng không giảm giá, hơn một triệu tám đấy”, Tiểu Phi đáp lại qua loa hai câu, liền nhìn điện thoại, nửa tiếng nữa là cô ta được tan làm rồi.
Cửa được mở ra, lại một nam một nữ bước vào.
Nhưng lần này là người phụ nữ kéo người đàn ông vào.
Bởi vì người đàn ông vẫn luôn nghe điện thoại, có vẻ đang rất bận…
Nhưng là nhân viên bán xe hạng sang, nhìn qua có thể nhìn ra, đồng hồ đeo trên tay người đàn ông đang cầm điện thoại đó là một thương hiệu cao cấp đang thịnh hành, giá chắc chắn không rẻ.
“Chào anh chị, hoan nghênh anh chị đã đến cửa hàng, tôi là Tiểu Phi”.
Làm nhân viên tiếp đón Lôi Tuấn và Hứa Phương Hoa, Tiểu Phi vô cùng bất mãn, nhìn thấy khách hàng có tiền bước vào, liền bỏ mặc khách hàng hiện tại, vội vàng chạy tới.
Hứa Phương Hoa cười gượng gạo.
Lôi Tuấn lại nhỏ giọng nói: “Có chút giống với người ở chỗ bán hàng các em, đều là kiểu nịnh hót”.
“Không được nói thế”, Hứa Phương Hoa cười nói.
“Vào trong xe thử đi, cảm nhận một chút”, Lôi Tuấn đề nghị nói.
“Có được không?”, Hứa Phương Hoa hỏi.
“Đương nhiên!”
Lôi Tuấn mở cửa xe, đỡ Hứa Phương Hoa ngồi vào ghế lái.
“Anh Tổ à, đừng nghe điện thoại nữa, xem xe cùng em đi được không!”
Người phụ nữ trang điểm đậm mới bước vào, nũng nịu lôi lôi kéo kéo người đàn ông lớn hơn cô ta nhiều tuổi sang một bên.
“Tịnh Tịnh, em xem trước đi, anh rất bận”.
Người đàn ông tên anh Tổ gạt tay Tịnh Tịnh ra, đi đến chỗ yên tĩnh.
“Ôi chị gái, chị thật xinh đẹp, chị muốn xem xe gì, để tôi giới thiệu cho chị”.
Nhân viên bán hàng Tiểu Phi vô cùng niềm nở nói.
“Ôi chao, trước đó đã lái đủ các loại xe thể thao rồi, đổi sang một chiếc việt dã chơi xem”, Tịnh Tịnh kiêu kỳ nói.
“Chị gái chị thật sành điệu, bây giờ có rất nhiều cô gái thích lái xe việt dã đó”.
“Chiếc nào tốt?”
“Chúng tôi ở đây đều là xe hạng sang, chiếc này chị thấy sao?”
Nhân viên tư vấn bán hàng Tiểu Phi lập tức bắt đầu lần lượt giới thiệu cho Tịnh Tịnh.
Ở bên này, Hứa Phương Hoa đang hí hoáy với chiếc vô-lăng, bằng lái xe của cô là Lôi Tuấn làm cho cô, cô cũng chưa tập lái được mấy ngày, nên lúc ngồi trong xe vừa phấn khích vừa căng thẳng.
“Thế nào, thích không?”, Lôi Tuấn cười hỏi.
“Thích thì thích, nhưng…”
“Không nhưng gì hết”.
Lôi Tuấn nhìn xung quanh, tình cờ nhìn thấy một nhân viên bán hàng nữ đi qua.
“Cô gái, xưng hô với cô thế nào?”, Lôi Tuấn phản ứng theo bản năng hỏi.
“Chào anh, tôi là nhân viên tư vấn bán hàng Tiểu Khê”, cô ấy cũng có vẻ rất ngạc nhiên.
“Tiểu Khê chào cô, xin hỏi chiếc xe này…”
“Tôi mới đến đây làm chưa lâu, cũng không được chuyên nghiệp lắm, chiếc xe này…”
Lôi Tuấn muốn hỏi về giá và cách thức mua hàng, nhưng Tiểu Khê mới đến làm chưa lâu lại cho rằng anh muốn giới thiệu về xe, mặc dù cô ấy quả thực không chuyên nghiệp lắm, nhưng vẫn giới thiệu một cách nghiêm túc.
Hứa Phương Hoa xuống xe, chăm chú lắng nghe.
Tuy nhiên, kẻ nịnh hót Tiểu Phi lại dẫn Tịnh Tịnh đó đi đến.
“Cô, dẫn bọn họ đi xem xe khác”.
Tiểu Phi đẩy Tiểu Khê đang giới thiệu một cái, không chút khách khí nói.
“Tôi…”, Tiểu Khê đột nhiên không biết phải làm sao.
“Cô bị điếc à? Không nhìn thấy tôi có khách hàng quan trọng sao? Nhanh dẫn bọn họ đi”, Tiểu Phi cao giọng quát lên.
“Cô gái, mời cô ra chỗ khác”.
Lôi Tuấn không thể nhìn được nữa, đột nhiên mở miệng nói.
“Anh nói cái gì?”, Tiểu Phi có chút không thể tin được.
“Tôi bảo cô cút!”