Thiên Vương Điện Hạ Trở Lại

Chương 251: Quân cứu viện đến rồi




Thương Lam rất đẹp, là đệ nhất mỹ nhân Hương Giang.

Gặp lại lần nữa, Thương Lam rất xúc động, Lôi Tuấn lại không biết phải làm sao.

Ba năm ở cùng nhau, không có tình cảm là giả.

Cho dù Lôi Tuấn ở rể nhà họ Tần là vì báo ân, nhưng Thương Lam vẫn luôn đối xử với anh rất tốt, ngay cả khi anh nói muốn rời đi, cô cũng không có lấy một câu oán trách, người phụ nữ này, rất đáng trân trọng.

Nhưng Lôi Tuấn bây giờ đã có vợ có con.

Có như thế nào đi nữa, anh cũng không thể ở cùng Thương Lam.

“Em biết anh đang nghĩ gì”.

Thương Lam nở nụ ngọt ngào nói: “Lôi Tuấn, em chỉ là muốn gặp anh một chút, tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho anh, anh cũng không cần phải nghĩ nhiều, chuyện trước kia đã qua, chúng ta không nợ gì nhau, sở dĩ em ở đây, cũng là bởi vì công việc của em ở đây, nhưng em rất muốn…làm bạn với anh”.

“Chúng ta vốn dĩ là bạn”.

Lôi Tuấn bước lên phía trước, trao cho Thương Lam một cái ôm lịch sự.

“Cái đó…ngồi xuống nói đi!”

Kim Bưu vội vàng phá vỡ không khí gượng gạo, bảo mọi người ngồi xuống.

Lôi Tuấn lấy ra một điếu thuốc.

Thương Lam đích thân giúp anh châm lửa…

“Bớt hút đi”.

“Ừ!”

“Phu nhân và đứa trẻ ổn cả chứ?”

“Rất tốt, cuộc sống gia đình bình thường”.

“Đúng vậy, cuộc sống gia đình mới là hạnh phúc nhất”.

Thương Lam ngồi thẳng lưng, mỗi một câu nói ra đều vô cùng lịch sự.

“Ha ha ha…anh Tuấn, tôi nói anh nghe!”

Tiếp tục làm dịu không khí gượng gạo Kim Bưu cười nói: “Chị Thương không chỉ là phó tổng của tôi, mà còn là quản lý tài chính của Thiên Vương Thần Điện, vốn dĩ ấy mà, việc quản lý tiền bạc, phải để cho người trong nhà”.

“Bàn Tử ơi Bàn Tử, cậu thật có lòng”.

Lôi Tuấn thực sự nhịn không được, đá cho Kim Bưu một phát.

“Em thật không ngờ, thân phận của anh lại cao như vậy? Người nhà họ Tần nếu như biết được, chắc sẽ điên mất!”, Thương Lam cảm thán nói.

“Xem ra em đã biết rồi”, Lôi Tuấn cười khổ nói.

“Em không hiểu lắm, nhưng em biết anh là cao thủ, là một người tốt”.

“Được rồi, em đã làm việc ở đây, anh cũng không lo lắng gì nữa, mọi người đều là bạn, làm việc cùng nhau cũng tốt, ha ha…”

Lôi Tuấn lúc này thật sự không biết nên nói gì?

Anh không dám nghĩ đến phần tình cảm đó, sợ sẽ có lỗi với Hứa Phương Hoa.

Nhưng anh với Hứa Phương Hoa càng giống với tình thân hơn!

Còn với Thương Lam là gì đây?

“Anh Tuấn, vậy việc phụ trách tiếp đón bố con nhà họ An giao cho chị Thương làm nhé”, Kim Bưu trịnh trọng nói.

“Được, được lắm, cậu đúng là nhân tài”, Lôi Tuấn bất lực hút thuốc.

Để vợ trước của mình đi tiếp đón mối tình đầu của mình, Kim Bàn Tử cậu ta vậy mà lại có thể nghĩ ra được!

“Lôi Tuấn, nếu có cơ hội, em có thể gặp phu nhân không?”, Thương Lam đột nhiên hỏi.

“Em…muốn gặp cô ấy?”, Lôi Tuấn phản ứng theo bản năng hỏi.

“Vâng, anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến anh”.

“Không vội!”

Lôi Tuấn đứng dậy nói: “Muộn quá rồi, anh về trước, không cần ai tiễn”.

Nói xong, Lôi Tuấn đi thẳng.

Thương Lam và Kim Bưu đều đứng dậy, nhưng không có ai đi tiễn.

“Tôi thấy, tôi dọa tới anh ấy rồi”.

Sau khi Lôi Tuấn rời đi, Kim Bưu cười nói.

“Anh Kim, tôi xuất hiện như này, có thực sự ổn không?”, Thương Lam hỏi.

“Đều đã nói rồi là bạn mà!”

“Ừm, đúng vậy, là bạn, không là gì khác”.

“Được rồi chị Thương, không còn sớm nữa, chị cũng đi nghỉ ngơi đi!”

“Cảm ơn anh Kim”.

Thương Lam chào tạm biệt Kim Bưu, đi ra khỏi phòng làm việc.

Nhưng cô không trở về phòng riêng của mình, mà chậm rãi bước ra ngoài pháo đài, dưới sự hộ tống của hai vệ sĩ, đi thẳng đến cảng bốc hàng.

Một chiếc ca-nô đang chạy băng băng, dần ra xa…

Thành phố Thiên Hoa, khôi phục lại yên bình như ngày trước.

Ngày hôm sau tổng chỉ huy sở tác chiến Diệp Nam Thiên dẫn theo em trai, đích thân đến tổng bộ tập đoàn Kim Hoa thăm hỏi.

Nói là đến thăm hỏi, nhưng thực chất là đến xin lỗi và trả lại tiền, một trăm triệu đó, bọn họ không dám cầm.

Rất tiếc, bọn họ không thể gặp được Lôi Tuấn.

Còn về anh em Từ Huy, cách giải quyết của Mặt Sẹo là đánh cho một trận, đuổi khỏi Thiên Hoa.

Cuộc sống hàng ngày của Lôi Tuấn vẫn diễn ra như thường lệ, ngoài luyện võ, còn làm ông bố bỉm sữa, thỉnh thoảng có thời gian, sẽ đi đón vợ tan làm.

Hứa Phương Hoa vẫn làm việc ở Tượng Thụ Loan, chỉ là cô đã trở thành người rất được chào đón.

Chưa nói đến việc cô có bao nhiêu công trạng, thái độ của tất cả nhân viên đối với cô đã thay đổi 180 độ! Còn về Lý Phong trưởng phòng mới, đối với cô càng cung kính, chỉ sợ đắc tội với người phụ nữ của đại ca.

Đã đến thời gian tan ca.

Các đồng nghiệp chào nhau, lần lượt đi ra khỏi phòng bán hàng.

Lôi Tuấn đi xe điện, cười vui vẻ đợi ở bên đường.

“Wow, anh Lôi, xe của anh đẹp quá”, một đồng nghiệp nữ tâng bốc nói.

“Đúng vậy, màu thật đẹp”.

“Anh mua ở đâu vậy, đắt lắm nhỉ!”

“…”

Lôi Tuấn cạn lời!

Kể từ khi Lôi Tuấn ra mặt cho vợ, rõ ràng bản thân đi chiếc xe điện công cộng, lại nhận về một đống lời nịnh nọt khiến anh cảm thấy khó xử, xem ra chỉ cần người ta không khó xử, người khó xử chính là anh.

“Xe này không thể chở người”, Hứa Phương Hoa cười nói.

“Em cứ ngồi lên đi, bị bắt thì tính sau”, Lôi Tuấn cười nói.

Hứa Phương Hoa rất nghe lời, trực tiếp ngồi lên phía trước.

Hai người một chỗ ngồi, dựa sát vào nhau…

“Tiểu Niệm đâu?”, Hứa Phương Hoa hỏi.

“Cuối tuần, Nhã Y dẫn con bé ra ngoài chơi rồi”.

“Chúng ta đi đâu?”

“Anh đi mua cho em một chiếc xe”.

“Mua xe, tại sao?”

“Bởi vì xe điện không thể chở người”.

Cách thành phố Thiên Hoa một trăm ki lô mét về phía tây.

Đây là một khu đất hoang giữa hai thành phố.

Ở đây từng xảy ra chiến tranh, là một vùng đất nhuốm máu, cơn gió mát vừa thổi qua, càng cảm thấy lạnh lẽo!

Ba chiếc Land Rover liên tiếp lao nhanh như bay.

Trong xe phía trước ngoại trừ lái xe và vệ sĩ, ngồi ở ghế sau là một hai bố con.

Bố là An Văn Kiệt, con gái là An Thanh!

Trên mặt ai cũng đầy mệt mỏi, trên đường trở về nước, bọn họ đã gặp phải vô số tập kích, mặc dù đến mỗi thành phố đều có quân đội chính quy hộ tống, nhưng vẫn liên tục bị thương vong.

Đội xe này vốn dĩ là mười chiếc Land Rover.

Đến hiện tại, chỉ còn lại có ba chiếc.

Đi về phía trước một trăm ki lô mét nữa sẽ vào trong thành phố Thiên Hoa, đến được đó mới thực sự được an toàn.

Một đạn tên lửa xé gió lao tới.

Một tiếng nổ dữ dội vang lên.

May mắn là không bắn trúng vào xe.

Nhưng ở phía sau, xuất hiện một đoàn xe với mười mấy chiếc xe, toàn bộ đều là xe việt dã hầm hố, chân ga đạp hết cỡ, điên cuồng truy kích xe phía trước.

Người đứng đầu phụ trách truy sát biệt hiệu là Thiết Thủ.

Người này là người đứng thứ hai của Thiên Minh Điện, là cao thủ sáu sao, cũng được xem là cao thủ trong cao thủ.

“Tăng tốc tăng tốc lên, để bọn chúng chạy thoát, ai cũng đừng mong được sống”.

“Nổ súng nổ súng…”

Thiết Thủ đứng trong thùng xe việt dã, điên cuồng quát thuộc hạ.

Đám người này đều được trang bị đầy đủ vũ khí.

Bọn chúng đã chờ rất lâu, cũng là đội đánh chặn cuối cùng của Thiên Minh Điện.

Vô số họng súng bắt đầu bắn, với đạn tên lửa lần lượt được bắn ra…

Ba chiếc Land Rover phía trước đều là xe chống đạn, nhưng cũng phải liều mạng tránh.

Nhưng không may, một chiếc xe chạy cuối vẫn bị trúng đạn, lộn nhào lửa cháy rần rần.

“Con gái, nghe bố nói”.

Ở trong chiếc xe phía trước, An Văn Kiệt nói với con gái: “Nếu bọn chúng đuổi kịp, bố sẽ nhảy xuống xe thu hút bọn chúng, bọn chúng sẽ không giết bố, nhưng nhất định sẽ bắt bố đi, bố bị bắt đi cũng không sao, nhưng con nhất định phải trốn đi, con vẫn còn trẻ, Hoa Hạ cần có con”.

“Bố, để con, đừng quên con là người học võ”, An Thanh lớn tiếng nói.

“Võ công của con căn bản không phải là đối thủ của bọn chúng, nghe lời bố, nhất định phải sống”.

“Con không, chúng ta cùng nhau đi”.

“Mau nhìn, quân cứu viện đến rồi!”

Tài xế đang lái xe đội nhiên lớn tiếng nói.

Hai bố con lập tức đưa mắt nhìn qua.

Phía trước cát bụi cuồn cuộn, xuất hiện hàng loạt xe việt dã.

Hiển nhiên, đây là xe của sở tác chiến!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.