Diệp Chấn tổng cộng mượn ba trăm cao thủ.
Hơn hai trăm tên bên ngoài tòa nhà đã không thể chống đỡ nổi.
Đao hay súng cũng chẳng làm gì được…
Với trình độ chiến đấu của bọn chúng, đứng trước mặt cặp song sinh hung thần ác nghiệt, căn bản không còn đường sống.
Nhưng Lôi Tuấn cũng chỉ mới sử dụng ba phần võ công mà thôi.
Hơn hai trăm tên này đã bị đánh cho tơi bời với thương vong nặng nề.
Một số ít may mắn sống sót cũng đã chạy vào bên trong tòa nhà.
Lôi Tuấn mang theo cặp song sinh, sải bước tiến vào…
Lúc này, Diệp Chấn đứng trên tầng ba, sắc mặt vô cùng nặng nề.
Ông ta nhìn rõ trận chiến bên dưới, mặc dù không nhìn thấy mặt Lôi Tuấn, nhưng có thể chắc chắn, người đó, chính là Điện Chủ Thiên Vương Thần Điện trong truyền thuyết.
Nhưng, động tác tấn công của cậu ta nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại rất mạnh mẽ khiến người ta khiếp sợ.
Cặp song sinh phía sau cậu ta chính là ác ma.
Nhìn thấy người của mình bị tiêu diệt gần hết, Diệp Chấn bắt đầu hoang mang.
Nhưng việc đã đến nước này, ông ta không còn chỗ để quay đầu nữa.
Hôm nay có chết, cũng phải đấu với Lôi Tuấn.
“Lôi…”
Diệp Chấn lớn tiếng quát: “Đừng giết nữa, đây là ân oán của hai người chúng ta”.
“Thuộc hạ của tôi, không có oan hồn”.
Trong lúc Lôi Tuấn nói, lại giết chết hai tên cao thủ không kịp chạy thoát.
“Không phải việc của bọn họ, cậu có dám đấu với tôi một trận?”
Diệp Chấn dẫu sao cũng là chiến tướng dẫn đầu đội quân, không nhẫn tâm để các anh em của mình bị chết vô ích, huống hồ còn đều là người mượn của anh trai, nên ông ta không cam lòng, muốn một mình giao đấu với Lôi Tuấn.
“Đừng vội, tôi rất nhanh sẽ đánh đến”, Lôi Tuấn không dừng lại động tác trên tay.
“Cậu không sợ tôi giết chết em gái cậu sao?”, Diệp Chấn lại hét lên.
“Tôi cá ông không dám”.
Lôi Tuấn nhún người nhảy lên, vững vàng đáp xuống sân thượng tầng hai.
Tầng hai, một đám binh lính chen chúc như ong vỡ tổ.
Lôi Tuấn đẩy hai tay, một luồng gió lớn trong nháy mắt thổi tới.
Một luồng sức mạnh vô hình giống như vạn mũi tên cùng bay ra.
Một trận tiếng hét thảm thiết kịch liệt vang lên, trên sàn tầng hai toàn là xác người.
Lôi Tuấn lạnh lùng cười một tiếng, lại nhảy lên.
Giây tiếp theo, anh đã đứng trước mặt Diệp Chấn đang đầy khiếp sợ ở trên tầng ba.
“Anh rể…”, Hứa Nhã Y đột nhiên kêu lên.
“Đừng sợ!”
Lôi Tuấn vừa nói xong, trong nháy mắt bay lùi lại về sau, chặn trước người Hứa Nhã Y.
“Anh rể, em rất sợ!”
Trước đó Hứa Nhã Y vẫn còn cứng rắn, sau khi nhìn thấy anh rể, sợi dây thần kinh cuối cùng cũng sụp đổ, không kìm được khóc thút thít.
“Không bị thương chứ?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Em không sao”, Hứa Nhã Y khóc thút thít nói.
“Anh rể đến rồi, em an toàn rồi”.
Lôi Tuấn nói xong, quay đầu nhìn đến Từ Tiểu Lệ ở bên cạnh.
“Anh…”
Từ Tiểu Lệ tuyệt đối không ngờ đến, người đàn ông đẹp trai này lại là cao thủ tuyệt thế.
Cô ta ngồi bệt trên nền đất, vô cùng hoảng loạn lùi lại, miệng há hốc, khuôn mặt đầy vẻ khiếp sợ.
“Trưởng quan Lôi, rất vinh dự được gặp cậu”, Diệp Chấn bước lên phía trước hai bước, làm ra vẻ nói.
“Nhã Y, em có đói không?”
Lôi Tuấn không thèm để ý đến Diệp Chấn, mà lại hỏi Hứa Nhã Y.
“Em à? Đói…”, Hứa Nhã Y mù mà mù mờ đáp lại.
“Lát nữa anh rể sẽ dẫn em đi ăn đồ ngon”.
“Lôi Tuấn!”
Diệp Chấn bị coi thường không chịu được nữa, cuối cùng tức giận gầm lên.
Bóng đen vụt qua.
Cặp song sinh đáng sợ đó đã đứng phía sau Diệp Chấn.
Diệp Chấn đột nhiên quay người lại, dưới ánh trăng mờ tối, khuôn mặt cặp song sinh…giống như người chết.
“Các người…sao lên được đây?”, Diệp Chấn phản ứng theo bản năng hỏi.
“Sáu sao?”
“Rác rưởi!”
“Giết hay không?”
“Không có hứng!”
Đây là cuộc nói chuyện của cặp song sinh.
Dù cho bọn họ vừa mới giết chết vài trăm người…
“Ông chính là Diệp Chấn?”
Lôi Tuấn chơi đùa đủ rồi, cuối cùng bình tĩnh hỏi.
“Đúng vậy!”
Diệp Chấn đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, lớn tiếng nói: “Tôi là chiến tướng sáu sao của Tây Vực, đảm nhiệm trọng trách bảo vệ đất nước, có một trăm ngàn quân, ha ha ha ha…”
Nói xong, Diệp Chấn cười một cách gượng gạo.
Việc đã đến nước này, ông ta đã thua rồi.
Nếu Lôi Tuấn này muốn giết ông ta, ông ta sớm đã chết rồi.
Nhưng Diệp Chấn không cam tâm, ông ta cũng không muốn tin, không phải chỉ là một tên cầm đầu lính đánh thuê thôi sao, tại sao chỉ dẫn theo có hai người đến, thế mà dễ như trở bàn tay đánh hạ được chỗ này?
Hơn ba trăm cao thủ ba sao!
Không ai may mắn thoát khỏi!
Bốp…bốp…
Bóng người vụt qua, hai cái tát vang dội đánh vào mặt Diệp Chấn.
Diệp Chấn bị đánh treo lơ lửng trên không, còn chưa kịp kêu lên, một cánh tay nắm lấy tóc ông ta, vừa dùng sức, cả người ông ta đã bị đập xuống nền nhà.
Một vết nứt lan rộng trên nền nhà.
Nửa người Diệp Chấn đều bị đập vào nền bê tông cứng chắc.
Một bàn chân đạp lên đầu ông ta.
Cái gì?
Còn chưa bắt đầu đã thua rồi?
Thua rồi!
Diệp Chấn không động đậy được hiểu rõ, mình đã hoàn toàn thua cuộc.
Ông ta đã nghĩ qua rất nhiều kết cục đánh bại Lôi Tuấn, cũng nghĩ đến kết cục bị Lôi Tuấn đánh bại, nhưng tiền đề là hai người phải đánh một trận.
Nhưng hiện tại tính là gì đây?
Cho dù Ultraman đánh quái vật cũng phải có quá trình chứ?
Lôi Tuấn chỉ dùng vài giây, vài giây mà thôi!
“Tại sao cậu lại không giết tôi?”, Diệp Chấn yếu ớt hỏi.
“Tôi có nói tôi không giết ông sao?”, Lôi Tuấn cười nói.
“Cậu không được giết tôi, tôi là chiến tướng bảo vệ tổ quốc, cậu giết tôi sẽ không có kết quả tốt”.
“Lý do này không ổn”.
Một tiếng thét vang lên…
Ngay sau đó, Diệp Chấn bị cặp song sinh mỗi người kéo một cánh tay, lôi ông ta ra khỏi nền bê tông, sau đó ấn ông ta trên tường giống như một con chó trước mặt Lôi Tuấn.
Mà Lôi Tuấn lúc này ngồi trên ghế đối diện với Diệp Chấn.
“Nói chuyện với trưởng quan”.
“Phải lịch sự”.
“Ít nhất”.
“Ông phải nhìn anh ấy”.
Đúng thế, đây vẫn là cuộc nói chuyện của cặp song sinh.
Diệp Chấn nhếch nhếch mép, nhìn xung quanh, ngoan ngoãn gật đầu.
“Lôi…”
“Không cần giải thích gì cả, tôi đều biết”.
Lôi Tuấn cắt ngang lời của Diệp Chấn, vững vàng nói: “Tôi là người đã chán ngán việc giết người, chỉ cần ông không động đến người nhà của tôi, xem xét đến việc ông đã từng chiến đấu vì Hoa Hạ, tôi có lý do không giết ông, nhưng ông lại muốn chết, đối với người muốn chết mà nói, tôi thường sẽ rất sẵn lòng đáp ứng”.
“Không được không được, tại sao cậu lại mạnh như vậy, tại sao tại sao…”
Diệp Chấn cuối cùng sụp đổ không thể cứng rắn được nữa, không kìm được khàn giọng hét lớn.
“Được, tôi sẽ để ông được chết rõ ràng”.
Lôi Tuấn đốt một điếu thuốc, hít hai hơi, bình thản nói: “Thiên Vương Thần Điện của tôi, dưới trướng có Tứ Đại Thiên Vương, gần một triệu lính đánh thuê, trải rộng khắp đông tây nam bắc Hoa Hạ, võ công của Thiên Vương đã vượt qua bảy sao, cao thủ dưới trướng nhiều không kể xiết, quanh năm chinh chiến trận mạc khốc liệt, nhưng…tôi chưa bao giờ xung đột với quân đội chính quy”.
“Tại sao ư? Bởi vì tôi là con cháu của Hoa Hạ, tôi không thể dùng người mình đánh người mình”.
“Nhưng mà ông…không tự lượng sức mình, ếch ngồi đáy giếng, chiến tướng sáu sao nhỏ nhoi mà dám đối đầu với tôi? Nếu không phải ông bắt người nhà của tôi, với thân phận của ông, đến tư cách để tôi ra tay ông cũng không có”.
“Diệp Chấn, ông…hiểu chưa?
Lôi Tuấn nói xong, phun khói thuốc vào Diệp Chấn.
“Không có tài cán!”
Diệp Chấn ngã xuống đất giống như một vũng bùn.
Ông ta lẩm bẩm nói: “Đám sĩ quan Tây Vực đó đều là lũ khốn nạn, nếu không phải bọn chúng ngày ngày la hét ầm ĩ nói Thiên Vương Thần Điện chẳng là cái thá gì, tôi sao có thể đâm đầu vào rọ đây, tự gây nghiệp chướng không thể sống!”
Đường đường là chiến tướng ngoại vực, sau khi suy sụp, giống như một tên ngốc.
Bịch…
Bịch…
Cặp song sinh mỗi người đạp Diệp Chấn một cước.
“Cùng trưởng quan của tôi”.
“Nói chuyện”.
“Phải”.
“Nhìn anh ấy”.