Lôi Tuấn biết việc này không trách được Mặt Sẹo!
Diệp Chấn là người cuồng vọng, nên mới bị tổn thất nặng nề.
Lôi Tuấn anh cũng quá sơ suất rồi…
Anh quá lo lắng vợ con xảy ra chuyện, nên chểnh mảng một tuần mới gặp em vợ một hai lần.
Hứa Nhã Y là học sinh, ở trong trường cả ngày.
Lôi Tuấn đã sắp xếp người, nhưng lại không thể xuất hiện đường đường chính chính.
Anh cũng không ngờ, Diệp Chấn chó cùng rứt giậu, thật sự dám động đến người nhà của anh?
“Anh Tuấn, điều tra ra rồi, em anh bị Từ Tiểu Lệ đưa đi”, giọng nói của Mặt Sẹo bắt đầu run rẩy, hắn không chỉ tự trách, mà còn vô cùng tức giận.
“Là em gái của Từ Huy đó?”, Lôi Tuấn nhẹ giọng hỏi.
“Vâng”, Mặt Sẹo lập tức trả lời.
“Khốn kiếp, Từ Huy nhất định phải chết”, Kim Bưu tức giận mắng.
“Được rồi, đừng cuống lên”.
Lôi Tuấn hờ hững nói: “Tôi đoán bọn chúng cũng không dám làm xằng bậy, Tiểu Đao, tìm được chưa?”
Mặt Sẹo vừa cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Tuấn, tìm thấy người rồi, ở một tòa nhà bỏ hoang trong thành phố, mục đích của Diệp Chấn rất rõ ràng, ông ta muốn gặp anh và đòi một trăm triệu”.
“Ha ha ha ha…”
Lôi Tuấn cười nhạt nói: “Tên tiểu nhân, chung quy cũng là tiểu nhân, tiền có thể đưa cho ông ta, nhưng e rằng ông ta có mạng để cầm, nhưng không có mạng để tiêu”.
“Anh Tuấn, anh bảo nên làm thế nào?”, Mặt Sẹo vội vàng hỏi.
“Kim Bưu, đưa tiền cho ông ta”, Lôi Tuấn bình tĩnh nói.
“Anh Tuấn, việc này?”, Kim Bưu phản ứng theo bản năng hỏi.
“Muốn gì cũng đều đưa, dẫn tôi đi gặp ông ta”.
Lôi Tuấn nói xong, lại híp mắt lại…
…
Vùng ngoại ô phía Tây Thiên Hoa.
Ở một tòa nhà ba tầng bị bỏ hoang, gần đó có rất nhiều người mặc áo đen đi lại.
Tầng ba!
“Từ Tiểu Lệ, cô bị điên rồi sao, cô làm như này nhất định sẽ xảy ra chuyện”.
Hứa Nhã Y bị trói vào cột, vô cùng kinh hãi nói.
“Đứa con gái rẻ tiền, cô không phải rất giỏi sao? Không phải bảo anh rể cô nhục nhã tôi sao? Tôi nói cho cô biết, đây đều là báo ứng, anh trai tôi nói rồi, hôm nay sẽ là ngày chết của cả nhà các người”.
Vẻ mặt Từ Tiểu Lệ dữ tợn, độc ác nói.
“Từ Tiểu Lệ, tôi coi cô là bạn, vậy mà cô lại đối xử với tôi như này?”
“Bạn, cô xứng sao? Sở dĩ tôi tiếp cận cô, chính là để đợi ngày hôm nay, tôi thật không ngờ, anh rể cô vậy mà lại có giá trị như vậy?”
Từ Tiểu Lệ nói xong, ngẩng đầu nhìn đến Diệp Chấn đang quay lưng lại với bọn họ ở cách đó không xa.
“Báo cáo, tiền về rồi”.
Một tên thuộc hạ cầm notebook nói.
“Một trăm triệu bảo đưa là đưa, tập đoàn Kim Hoa quả nhiên có tiền”.
Diệp Chấn xoay người lại, nói với thuộc hạ: “Người anh tôi phái đến, đã đến chưa?”
“Đến rồi, ba trăm người, tất cả đều là quân tinh nhuệ ba sao”.
“Tốt, tốt lắm, bảo mọi người bao vây tòa nhà này, chờ tôi phát tín hiệu, tối nay cho dù thua trong tay Lôi Tuấn, cũng phải giữ cậu ta ở đây, hiểu chưa?”
“Thuộc hạ hiểu”, thuộc hạ nhận lệnh, lập tức chấp hành.
“Anh Diệp…”
Từ Tiểu Lệ nũng nịu nói: “Em giúp anh một việc lớn như vậy, anh cảm ơn em thế nào đây?”
“Ha ha ha ha…”
Diệp Chấn cười quái dị bước lên phía trước, bóp bóp khuôn mặt Từ Tiểu Lệ, cười nói: “Em đúng là có bản lĩnh, dễ dàng lừa được cô ta đến gần đây, còn cắt được đuôi, ai dạy em thế?”
“Anh trai em đó, anh ấy rất có bản lĩnh”, Từ Tiểu Lệ đắc ý nói.
“Được lắm được lắm, sau khi xong việc, tôi sẽ cảm ơn em cẩn thận”, Diệp Chấn cười quái gở nói.
“Từ Tiểu Lệ, cô thả tôi ra, tôi coi như không có chuyện gì xảy ra”, Hứa Nhã Y lại hét lên nói.
“Đồ con gái rẻ tiền, bây giờ không có ai có thể cứu được cô nữa rồi”, Từ Tiểu Lệ bước lên phía trước cười nói.
“Cô làm như này, anh rể tôi sẽ không bỏ qua cho cô”.
“Anh rể cô? Tôi thấy anh ta là một tên vô dụng thích làm ra vẻ, không sợ nói cho cô biết, anh Diệp là chiến tướng ngoại vực, mười anh rể của cô đến, cũng không phải là đối thủ”.
“Hừ, cô mới là đồ con gái rẻ tiền”.
Hứa Nhã Y đã hiểu hết mọi việc, nhưng không hề sợ hãi.
Cô ta tin anh rể cô ta nhất định sẽ đến cứu cô ta.
Bốp…bốp…
Từ Tiểu Lệ đột nhiên giáng xuống hai cái bạt tai, đánh cho khóe miệng Hứa Nhã Y chảy máu.
Bốp…
Lại là một tiếng bạt tai vang dội, nhưng là Từ Tiểu Lệ bị đánh ngã trên đất.
“Con đàn bà thối tha, ai cho cô xuống tay?”, Diệp Chấn tức giận quát lên.
“Anh Diệp, có chuyện gì vậy?”, Từ Tiểu Lệ hoảng loạn hỏi.
“Mẹ nó…”
Diệp Chấn một cước đá Từ Tiểu Lệ ra xa, chửi bới: “Cô là cái thá gì, cô cũng như anh trai của cô, chẳng qua là con chó để tôi lợi dụng mà thôi, còn làm xằng làm bậy nữa, tôi sẽ giết chết cô”.
“Em…hu hu hu…”
Từ Tiểu Lệ không hiểu sao mình bị đánh, kìm không nổi khóc lên.
Diệp Chấn nhìn đến Hứa Nhã Y, cũng không nói gì, mà đi đến khung cửa sổ gần đó.
Thực ra, trong lòng Diệp Chấn kiêng dè Lôi Tuấn.
Mặc dù ông ta không tin Lôi Tuấn thật sự lợi hại như trong truyền thuyết, nhưng chỉ dựa vào việc đối phương trong một đêm làm bốc hơi hơn ba trăm tinh anh mà ông ta sắp xếp, đã chứng minh đối phương không phải là loại lương thiện gì.
Tiền đã về đến tay, Diệp Chấn vốn định tẩu thoát.
Nhưng ông ta rất muốn gặp Lôi Tuấn!
Ông ta là võ tướng sáu sao, hiếm khi gặp được đối thủ, cho dù trong lòng hỗn loạn, cũng vẫn quyết đấu với Lôi Tuấn, nếu may mắn đánh bại được cậu ta, nhà họ Diệp của ông ta, từ nay uy chấn tám phương.
Nhưng, Diệp Chấn đã nghĩ mọi việc quá đơn giản.
Một tiếng phanh gấp vang lên, một chiếc xe việt dã dừng ở bên ngoài tòa nhà.
Bốn người đàn ông bước xuống xe.
Ngoài Lôi Tuấn và Mặt Sẹo ra, còn có một cặp song sinh.
Cặp song sinh này là Hồ Mị Nhi đặc biệt để lại.
Hai người bọn họ đều là năm sao, một hồn một võ, hai người liên thủ lại, sức chiến đấu có thể đạt đến bảy sao, lại có sự ăn ý siêu cao độc nhất, cặp song sinh này về cơ bản chính là cỗ máy giết người.
“Tiểu Đao, cậu ở bên ngoài”, Lôi Tuấn điềm tĩnh nói.
“Anh Tuấn, để tôi vào trong, là lỗi tôi gây ra, có chết cũng phải lập công đền tội”, Mặt Sẹo tức giận nói.
“Không phải lỗi của cậu, cũng không ai trách cậu, chờ thu dọn chiến trường”.
“Vâng!”
Mặt Sẹo không kiên trì nữa, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Lôi Tuấn híp mắt lại, ngẩng đầu lên nhìn trời.
Lúc anh mở mắt ra, hai mắt đều đỏ như máu.
“Đứng lại, kẻ nào?”
Vừa chuẩn bị đến gần tòa nhà, một đám áo đen lập tức xông ra.
Những tên này đều cầm súng.
“Nói với Diệp Chấn, Lôi Tuấn tôi đến rồi”, anh lạnh lùng nói.
“Chỉ một mình anh được đi vào”.
Bụp bụp…
Rầm rầm…
Tên này vừa nói xong, người đã bị đánh bay ra ngoài.
Cùng lúc đó, mấy tên gần đó gần như bị đánh bay cùng lúc.
Bọn chúng đến cơ hội kêu la thảm thiết cũng không có, còn chưa rơi xuống đất đã chết rồi.
Đây chính là thủ đoạn cướp đi tính mạng của cặp song sinh, có thể một lần đánh chết, tuyệt đối sẽ không ra tay lần thứ hai trên người kẻ đó.
“Lâu lắm không có cảm giác này”.
Lôi Tuấn lạnh lùng hừ một tiếng, nhảy qua đám người.
Trong nháy mắt, tiếng súng nổ rền trời.
Vô số viên đạn xuyên qua bầu trời đêm, nhưng căn bản không bắn trúng được mục tiêu.
Những tên được gọi là cao thủ ba sao, trước mặt Lôi Tuấn và cặp song sinh đều không chịu nổi một đòn.
Ba người này giống như ma quỷ, động tác nhanh như chớp.
Mỗi lần ra tay, đều có một tên mất mạng.
Tiếng súng, tiếng kêu thảm thiết, tạo nên một trận đại loạn…
Nhưng, ba người Lôi Tuấn hoàn toàn không có thái độ chùn bước hay đàm phán, bọn họ không thèm để ý xông đến đám người, đi đến chỗ nào, chỗ đó xác chết chất thành đống.
Đáng thương cho đám cao thủ của sở tác chiến đó, bọn chúng có nằm mơ cũng không ngờ, lại nhận nhiệm vụ tự tìm cái chết.
Cặp song sinh càng đánh càng hăng, giống như ác quỷ đến từ địa ngục.
Người của Diệp Chấn, cuối cùng mới nhận ra kẻ địch quá cường mạnh.
Cho dù bọn chúng đang chấp hành mệnh lệnh.
Nhưng đối mặt với tình thế phải chết, không còn cách nào khác là bỏ chạy.
Nhưng, chạy đi đâu được chứ?