Đêm nay không có náo động gì!
Phố Bách Hoa bị phong tỏa vẫn liên tục có người đi vào.
Tuy nhiên những người vào đều là người của mặt sẹo và đội cảnh sát.
Còn người lạ tuyệt đối không được bước vào.
Rạng sáng, cả tuyến phố đã khôi phục được trật tự.
Điểm khác biệt duy nhất là cửa kính ở một số cửa hàng đã bị vỡ.
Không có lên đầu đề, cũng không được đưa tin.
Dường như cuộc phong tỏa đêm qua chỉ là một cuộc kiểm tra đơn giản...
"Xong rồi xong rồi, em gây ra chuyện lớn rồi!”
Bên trong văn phòng tổng chỉ huy sở trù bị tác chiến, Diệp Nam Thiên hét vào mặt Diệp Chấn.
"Khốn nạn, khốn khiếp, dám vây bắt người của em, quả thực là tạo phản mà".
Diệp Chấn cũng nổi trận lôi đình, cả người ông ta run lên.
“Hơn 300 quân chính quy của em bốc hơi trong vòng một đêm? Diệp Chấn ơi là Diệp Chấn, em chọc vào cái sọt lớn rồi, nếu truy xét đến cùng, hai chúng ta đều phải chết đó”.
Lúc này, Diệp Nam Thiên đã đứng ngồi không yên.
Đối với những hành động tự mình quyết định của em trai Diệp Chấn, ông ta vô cùng tức giận.
Diệp Chấn thân là chiến tướng bảo vệ đất nước, sở dĩ dẫn quân về Thiên Hoa thực chất là để thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt, nhưng vì để thể hiện thực lực, tối hôm qua ông ta đã kêu hầu hết thuộc hạ của mình cải trang vào phố Bách Hoa, ý định ban đầu là muốn lật đổ mặt sẹo, không ngờ rằng lại trúng kế của người ta.
Chuyện này nhất định sẽ bị cấp trên truy xét đến cùng.
Tuy nhiên, Diệp Nam Thiên và Diệp Chấn căn bản không có cách nào đưa ra lời giải thích.
Mất mấy chục người còn dễ ăn nói, đằng này không thấy hơn 300 người đâu? Căn bản khó mà giải thích.
Mà bây giờ, phía cảnh sát không có chút tin tức nào.
Diệp Nam Thiên biết rằng đây nhất định là trò quỷ của Kim Bưu, nhưng ông ta không có cách nào hết, dù sao cũng là em trai ông ta phạm lỗi trước.
Lúc này, anh em nhà họ Diệp như ngồi trên đống lửa.
Rõ ràng biết chuyện gì đang xảy ra nhưng lại không thể làm gì.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, thực sự không được, em có chạy không?”
Diệp Nam Thiên hoảng loạn bất lực, với tư cách là sĩ quan cấp cao của bộ chiến Thiên Hoa nắm trong tay 100 ngàn binh sĩ, ông ta thực sự không nghĩ ra cách gì để giải quyết lỗi lầm lần này của em trai, ông ta chỉ có thể kêu em trai rời đi.
“Chạy? Tuyệt đối không thể”.
Diệp Chấn nghiến răng nghiến lợi nói: “Việc đã đến nước này, cũng không có cách nào khác, đành phải dùng đòn sát thủ của em rồi, đẩy hết những chuyện này lên người Thiên Vương Thần Điện, nói là bọn họ công kích chúng ta”.
“Lý do có, nhưng em nên làm như thế nào? Em là cao thủ sáu sao, nhưng bất luận là Kim Bưu hay là mặt sẹo đều không dễ dàng tiếp cận như vậy, hơn nữa, trên danh nghĩa bọn họ là thương nhân, em lấy lý do gì nói một số thương nhân trừ khử thuộc hạ của em chứ?”
Diệp Nam Thiên ngồi co quắp trên ghế sô pha, ông ta không ngừng hút thuốc.
“Ha ha ha ha...”
Diệp Chấn đột nhiên nở nụ cười quái dị nói: “Anh, đừng hoảng hốt, anh còn nhớ Từ Huy mà em nói không?”
“Sao, lúc này rồi, em còn trông chờ vào một kẻ phản bội à?”, Diệp Nam Thiên giận dữ nói.
“Anh cứ bình tĩnh, đừng nóng vội”.
Diệp Chấn ngồi xuống, nở nụ cười quái dị nói: “Từ Huy có một cô em gái tên là Từ Tiểu Lệ, cô ta tận mắt thấy mặt sẹo yếu đuối hèn nhát như một tên đàn em trước mặt một người đàn ông, cả thành phố Thiên Hoa, cho dù là Kim Bưu cũng không thể khiến mặt sẹo sợ hãi, vậy hắn ta sẽ sợ ai chứ?”
“Có chuyện này sao?”
Diệp Nam Thiên khẽ chấn động, theo bản năng nói: “Lẽ nào... là cậu ta?”
“Không sai, nhất định là vậy”.
Diệp Chấn nói: “Em từng nghe nói rằng, điện chủ của Thiên Vương Thần Điện căn bản không ở ngoài lãnh thổ, con người cậu ta kín tiếng, có rất ít người biết thân phận thực sự của cậu ta, em nghi ngờ rằng cậu ta sống ở Thiên Hoa”.
“Cái này... cũng không phải là không có khả năng”.
Diệp Nam Thiên lẩm bẩm nói: “Cho dù là vậy thì cũng đã sao chứ, cậu ta là chiến thần Hoa Hạ đó!”
Diệp Chấn ngạo mạn nói: “Tin vịt mà thôi, em đoán cậu ta nhiều nhất cũng chỉ có sáu sao, huống hồ em cũng không cần thiết ra tay với cậu ta, Từ Tiểu Lệ nói rằng người đàn ông đó có vợ con, còn có một đứa em gái, tình cờ là bạn cùng lớp của Từ Tiểu Lệ”.
“Có chuyện này?”
Diệp Nam Thiên bỗng nhiên đứng dậy, nhưng ông ta lại nản lòng ngay lập tức.
“Không được, tuyệt đối không được”.
Diệp Nam Thiên nghiêm túc nói: “Mỗi khi anh nhớ tới đôi mắt của cậu ta, anh lại cảm thấy lạnh sống lưng, em tuyệt đối không được động vào người nhà của cậu ta, nếu xảy ra sai sót gì, chúng ta không sống được nữa đâu”.
“Anh, chúng ta hết đường lui rồi”, Diệp Chấn lớn giọng nói.
“Không, không được, anh không đồng ý”.
“Chuyện của em, em sẽ tự giải quyết”.
“Cái rắm, chuyện xảy ra ở Thiên Hoa, anh có thể thoát khỏi liên đới sao?”
“Anh già rồi, gan anh nhỏ quá, em không quan tâm, em nhất định sẽ làm đến cùng”.
“Em đang tự tìm đường chết đó”.
“Dù sao cũng chết, em phải đánh cược một ván!”
Diệp Chấn không quan tâm, ông ta nghênh ngang rời khỏi phòng làm việc.
Diệp Thiên Nam ngồi trên ghế sô pha mang theo vẻ mặt không còn lưu luyến điều gì nữa.
Tuy nhiên, mấy phút sau, ông ta lại lấy lại tinh thần bấm một cuộc gọi.
“Là tôi, cậu bí mật triệu tập cao thủ ba sao, phải là người thân tín, tiền không thành vấn đề...”
...
Một ngày trầm mặc!
Dưới màn đêm, cảnh sắc của sơn trang nhỏ bên ngoài thành phố Thiên Hoa rất mê người.
Kim Bưu và mặt sẹo xem Lôi Tuấn hoàn thành bộ kỹ thuật đấm bốc đó.
Sau tiếng gió, mây đen dần trôi.
Hai vị khán giả sớm đã nhìn đến ngây ngốc, bọn họ há hốc mồm ra, nhưng vẫn không quên vỗ tay.
“Này này này, sao ngây ngốc thế?”, Lôi Tuấn cười hòa nhã.
“Phù...”
Kim Bưu thở dài một hơi nói: “Trời ơi, nếu không phải là tận mắt chứng kiến, có chết tôi cũng không tin, một người hoàn thành một bộ kỹ thuật đấm dường như làm rung chuyển cả thế giới?”
“Anh Tuấn, anh đúng là thần tiên mà!”, mặt sẹo càng kích động hơn.
“Thôi được rồi, không nói nhảm nữa, chuyện sao rồi?”, Lôi Tuấn ngồi xuống ghế gỗ hỏi.
“Anh Tuấn, theo sự phân phó của anh, hơn 300 người đó biến mất vĩnh viễn rồi”, mặt sẹo mỉm cười nói.
“Haizz... đáng tiếc thật!”, Lôi Tuấn thở dài nói.
“Anh Tuấn, chỗ tôi cũng giải quyết xong rồi, sẽ không có rắc rối gì đâu”, Kim Bưu nói một cách tự tin.
“Được, làm tốt lắm”.
Lôi Tuấn cười nói: “Thông qua chuyện lần này, tôi cũng muốn nhắc nhở mấy ông già trong phủ tổng thống, đừng tưởng rằng tạm thời không cần đến tôi mà dám công khai khiêu khích, Thiên Vương Thần Điện không dễ chọc đâu”.
“Đúng vậy, bọn họ đang tự tìm đường chết mà”, mặt sẹo hùa theo nói.
“Nhiều năm nay, tôi đã cố gắng hết sức không để xảy ra xung đột với quân đội chính quy, nhưng có một số người không biết điều, luôn nghĩ đến món hời chỗ tôi, bỏ đi, chuyện này xong rồi, chúng ta về thôi”.
Lôi Tuấn dứng dậy, anh đã ra ngoài một ngày, cũng đến lúc phải về nhà rồi.
“Anh Tuấn, tôi lo Diệp Chấn đó chó cùng rứt giậu, ông ta đã bố trí cao thủ xung quanh nhà anh, Tiểu Đao tôi dùng đầu cam đoan, vợ con anh sẽ không xảy ra chuyện gì”, mặt sẹo nói như đinh đóng cột.
“Tốt, làm tốt lắm”.
Lôi Tuấn khen ngợi: “Cách làm việc của cậu ngày càng phù hợp với Thiên Vương Thần Điện đó”.
“Đều do anh Tuấn đào tạo tốt”.
Được khen, mặt sẹo có chút ngại ngùng.
Ba người lên một chiếc xe thương vụ sang trọng.
Chiếc xe hướng về phía thành phố.
“Tôi luôn cảm thấy, hình như đã bỏ sót một chuyện gì đó?”, Lôi Tuấn lẩm bẩm.
Kim Bưu và mặt sẹo đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không dám nói bừa.
Lôi Tuấn nhắm mắt lại.
Một lúc sau, anh đột nhiên mở mắt ra.
“Chỗ em vợ tôi đã tăng cường nhân lực chưa?”, Lôi Tuấn đột nhiên hỏi.
“Chuyện này...”
Toàn thân mặt sẹo khẽ chấn động, hắn lập tức đáp: “Xin lỗi anh Tuấn, tôi quên mất cô ấy rồi”.
“Làm mau!”
Nói xong, Lôi Tuấn lại nhắm mắt lại, còn mặt sẹo lập tức gọi điện thoại...