Thiên Vương Điện Hạ Trở Lại

Chương 237: Người ở quê thì sao




“Một trăm triệu?”

Nữ giáo viên ngay lập tức ngây ra!

Nhưng rất nhanh, cô ta lại lộ ra vẻ mặt khinh thường.

“Anh Lôi, đây là trường mầm non, không phải là nơi để anh quậy phá, nếu thu nhập theo năm của anh không đủ với yêu cầu của chúng tôi, mời anh đến các trường mầm non khác thử xem”.

Nữ giáo viên nói xong, ngồi xuống gõ máy tính.

“Không phải chứ...như này là sao?”

Lôi Tuấn cao giọng nói: “Vị giáo viên này, nhất định phải một triệu, nhiều hơn cũng không được sao?”

“Anh Lôi, tôi đang làm việc, đừng có ồn ào được không?”

“Tôi ồn ào sao? Tôi muốn biết, với mức thu nhập một trăm triệu một năm, rốt cuộc có tư cách cho con vào học trường mầm non Thiên Nhất không?”

“Anh...”

“Lương theo năm một trăm triệu, có được không?”

“Tôi hỏi cô có được hay không?”

Lôi Tuấn nói xong, cười sờ sờ đầu Tiểu Niệm.

Hứa Phương Hoa ngồi ở một bên, dở khóc dở cười.

Có điều, nữ giáo viên phụ trách tiếp đón trước mặt, sau khi bị Lôi Tuấn liên tục chất vấn, cuối cùng không thể ngồi yên được nữa đứng đậy.

Cô ta nhìn đến đôi vợ chồng trước mặt lần nữa.

Thu nhập theo năm của anh ta thật sự là một trăm triệu sao?

Người trông rất đẹp trai, nhưng sao lại nhìn không giống người có tiền chứ?

Nếu thật sự có nhiều tiền như vậy, tại sao lại đến trường mầm non này?

Ở đây rất cao cấp, nhưng cũng không phải cao cấp nhất.

Dẫu sao ở Thiên Hoa, trường mầm non tư nhân cũng có trường còn cao cấp hơn, đó mới là trường học phú hào thực sự.

“Xảy ra chuyện gì thế?”

Một cô hiệu trưởng xinh đẹp đi tới, cô ta tên Lạc Linh Tuyết.

“Hiệu trưởng, là như này…”

Nữ giáo viên vội vàng giải thích cho Lạc Linh Tuyết.

“Cô đi làm việc của mình đi, việc này để tôi xử lý”.

Lạc Linh Tuyết mỉm cười ngọt ngào, lịch sự nói: “Anh Lôi, chị Lôi, rất xin lỗi, thái độ của giáo viên tiếp đón không được tốt lắm, cô ấy vừa mới đến không lâu, mong anh chị thông cảm”.

“Không sao”.

Lôi Tuấn cười nói: “Tôi không có tức giận, vẫn là vấn đề lúc nãy, hôm nay tôi muốn biết, thu nhập theo năm một trăm triệu, rốt cuộc có tư cách gửi con vào trường mầm non này không?”

“Đương nhiên có thể”.

Lạc Linh Tuyết thường xuyên tiếp xúc với các bậc phụ huynh, nhìn thoáng qua liền biết người đàn ông trước mặt không tầm thường.

Cô ta lịch sự cười nói: “Bất kể thu nhập của anh cao như nào, anh chỉ cần cung cấp cho chúng tôi một bản chứng nhận thu nhập là được, cần có doanh nghiệp xác minh, hoặc sao kê của ngân hàng”.

“Không hổ danh là hiệu trưởng, đúng là rất chuyên nghiệp”.

Lôi Tuấn lấy điện thoại ra, gọi trước mặt mọi người, chỉ nghe thấy anh nói: “Gửi cho tôi một bản chứng nhận thu nhập theo năm một triệu, càng nhanh càng tốt”.

“Anh Lôi, mời anh qua bên này nghỉ ngơi”.

Hiệu trưởng Lạc Linh Tuyết nhìn thấy anh đã gọi điện thoại xong, lập tức dẫn đến khu vực nghỉ ngơi.

Đồng thời lấy nước cho đôi vợ chồng này, còn nói chuyện sơ qua với Tiểu Niệm…

Mà lúc này, trong đại sảnh vẫn còn rất nhiều phụ huynh xin tư vấn.

Rất nhiều phụ huynh để ý tới việc xảy ra vừa rồi.

Tất cả bọn họ đều tỏ ra khinh thường.

“Không có tiền thì đừng đến đây, cãi nhau với giáo viên người ta có tác dụng gì?”

“Đúng vậy, trường mầm non đẳng cấp như này, tố chất quá kém là không được”.

“Người giống như anh ta, có thể chứng minh được mới lạ”.

“Chứng minh ra thì cũng là giả…”

Các bậc phụ huynh ai nấy cũng đều có vẻ rất giàu có, nhưng lời nói của bọn họ thật sự không có học thức.

Trên mặt Hứa Phương Hoa có chút xấu hổ.

Cô nhìn thấy bộ dạng không chút quan tâm đến của Lôi Tuấn, liền cảm thấy không sao cả.

“Các vị phụ huynh, các con còn đang học, các vị cố gắng giữ yên lặng chút”, Lạc Linh Tuyết khẩn khoản yêu cầu.

“Hiệu trưởng tôi bảo này, sao loại người nào các cô cũng tiếp thế? Tôi đề nghị không chỉ kiểm tra xác minh thu nhập, mà còn cần phải kiểm tra thân phận nữa mới được”.

“Đúng vậy, ngộ nhỡ có tiền án tiền sự thì sao?”

“Phải đó phải đó, chúng tôi đều xuất thân có học thức cao, không thể mạt cưa mướp đắng đôi bên một phường được”.

“Hiệu trưởng, tôi cho rằng người ở quê cũng không được…”

Đám người mồm năm miệng mười, làm cho Lạc Linh Tuyết cũng có chút bất lực.

Là hiệu trưởng, chính mình cũng cảm thấy điều kiện chứng minh tài sản này là không hợp lý, nhưng ông chủ kiên quyết làm như vậy, mà trước mắt, những phụ huynh này càng không tuân theo chuẩn mực, còn bắt phải xác minh thân phận.

“Người ở quê thì làm sao?”

Lần này người lên tiếng lại là Hứa Phương Hoa.

“Người ở quê cũng là người, như vậy là kém người khác một bậc sao?”, Hứa Phương Hoa nói tiếp.

“Người nhà quê thì nên đến trường mầm non bình thường, ở đây là trường mầm non quốc tế”, người phụ nữ đeo dây chuyền ngọc trai nói.

“Trường mầm nom quốc tế thì sao? Chúng tôi cứ nhập học ở đây đấy”.

Hứa Phương Hoa nói xong, theo bản năng nhìn đến Lôi Tuấn.

Lôi Tuấn gật đầu cười tán thưởng.

“Cô gái này…”

Một phụ huynh trang điểm đậm khác, khuyên bảo nói: “Nhìn bộ dạng của cô, hẳn là người ở quê nhỉ? Không phải chúng tôi khinh thường người nhà quê, nhưng cho dù cô cậu được chấp nhận, cũng không nên đến đây, thân phận không phù hợp, con của cô cậu cũng không hòa hợp được”.

“Nói đúng lắm”.

Lôi Tuấn tiếp lời nói: “Giá trị con người của chúng tôi quá cao, thực sự không phù hợp lắm, nhưng ở đây gần nhà chúng tôi, haizzz…quên đi, miễn cưỡng chút vậy, dẫu sao trình độ giáo dục còn phải xem giáo viên như nào”.

“Lời này của cậu là có ý gì?”, người phụ nữ đeo dây chuyền ngọc trai tiến lên phía trước nói.

“Phải đấy, đúng là không biết tốt xấu”, người phụ nữ trang điểm đậm nói.

“Được rồi được rồi, mọi người yên lặng đi, đừng thảo luận vấn đề này nữa”.

Hiệu trưởng Lạc Linh Tuyết thuyết phục thêm lần nữa.

“Đúng là thấp kém”.

“Không thèm nói nữa”.

“Tôi ngược lại muốn xem xem, cậu có thể chứng minh được thu nhập hay không?”

Trong mắt những người được gọi là phụ huynh giàu có này, Lôi Tuấn căn bản chính là giả vờ giả vịt.

Nhất thời, bọn họ cũng không vội đi làm thủ tục, đều đang đợi để xem chuyện cười.

Một chiếc Audi dừng vội ở ngoài cửa.

Một nam một nữ mặc đồ công sở nhanh chóng bước xuống xe đi vào trong.

Bọn họ hình xung quanh, rất nhanh liền nhìn thấy Lôi Tuấn.

“Anh Lôi phải không ạ?”, người phụ nữ cung kính hỏi.

“Là tôi!”, Lôi Tuấn hờ hững đáp lại.

“Anh Lôi chào anh, tôi là thư ký của ông chủ Kim, rất xin lỗi, đường hơi tắc”.

Nữ thư ký nói xong, lập tức ra hiệu cho người đàn ông ở bên cạnh.

Người đàn ông lập tức mở túi công văn ra…

“Anh Lôi, ông chủ Kim đề phòng bất trắc, bảo tôi cung cấp cho anh hai bản chứng nhận, một bản một triệu, một bản mười triệu, anh xem đã được chưa?”, nữ thư ký vô cùng cung kính nói.

“Anh Lôi, trong xe có năm triệu tiền mặt, nếu anh cần, tôi sẽ đi lấy”, nam trợ lý còn cung kính hơn nói.

“Ha ha ha ha…”

Lôi Tuấn cười nói: “Xem ra tôi đã làm cho ông chủ Kim lo lắng rồi, không cần lấy tiền nữa, phiền cô đem hai bản chứng nhận này giao cho hiệu trưởng, tiện giúp tôi làm thủ tục nhập học”.

“Vâng, anh Lôi”.

Nữ thư ký lập tức bước lên phía trước, trước mặt mọi người lấy ra hai bản chứng nhận thu nhập.

“Chào cô, cô là…”, hiệu trưởng Lạc Linh Tuyết hỏi theo bản năng.

“Chào cô, tôi là thư ký của chủ tịch tập đoàn Kim Hoa, đây là chứng nhận thu nhập của tập đoàn chúng tôi cấp cho anh Lôi”.

Nữ thư ký điềm đạm nói.

Tất cả mọi người ở hiện trường bao gồm cả Lạc Linh Tuyết đều không thể bình tĩnh được nữa.

“Cô ta nói cái gì? Tập đoàn Kim Hoa?”

“Là tập đoàn thu mua tập đoàn Đằng Phi phải không?”

“Không phải chứ, thư ký của ông chủ Kim đích thân đến?”

“Là giả đi, sao có thể chứ?”

Khiến cho những người được gọi là phụ huynh giàu có tin người khác có tiền là một việc rất khó.

Nhưng sau khi xem xong chứng nhận, Lạc Linh Tuyết lại thở phào nhẹ nhõm.

“Cô gái, hai bản chứng nhận này đều không có vấn đề gì, tôi giữ lại bản một là được rồi”, Lạc Linh Tuyết lịch sự nói, theo bản năng còn liếc nhìn đến Lôi Tuấn.

“Không thành vấn đề, còn có yêu cầu gì khác cứ trực tiếp nói với tôi”, nữ thư ký nhìn rất chuyên nghiệp.

“Xin hỏi…chức vụ của anh Lôi ở tập đoàn Kim Hoa là?”, Lạc Linh Tuyết hỏi.

“Phó chủ tịch điều hành”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.