Thiên Vương Điện Hạ Trở Lại

Chương 235: Đại ca của Đao Ca là anh Tuấn




Mặt Sẹo không tấn công lại.

Hắn chỉ phản ứng theo bản năng nắm lấy nắm đấm vụt qua.

Sau đó, bốn tên vệ sĩ lần lượt kêu la thảm thiết xin tha, bọn chúng khó lòng thả lỏng nắm đấm ra được.

“Đại ca của tôi nói, không được đánh nhau, muốn rời đi, thì làm theo lời anh ấy nói”.

Mặt Sẹo đối mặt với Từ Tiểu Lệ đã bị dọa sợ, biểu cảm trên mặt hết sức cổ quái.

Không được đánh nhau, điều này đối với người chỉ biết đánh nhau là Mặt Sẹo mà nói, quá là khó!

“Đánh đấm giỏi lắm à, đang bới móc phải không…”

Từ Tiểu Lệ giậm chân giận dữ quát to: “Nói thật cho các người biết, tôi đã báo cho anh trai của tôi rồi, anh ấy lập tức sẽ mang người tới đây, bây giờ cho dù có bảo tôi rời đi, tôi cũng sẽ không đi”.

Cô ta làm ầm ĩ xong, lại ngồi xuống.

Bởi vì Từ Tiểu Lệ lúc này thực sự rất sợ bị đánh, Mặt Sẹo ở phía trước, ánh mắt quá kỳ dị!

“Đám người vô dụng”.

Từ Tiểu Lệ tức giận hổn hển, còn không quên đạp cho mấy tên vệ sĩ mấy đạp.

Bốn tên vệ sĩ của cô ta, đều đau đớn nằm trên mặt đất, vẫn không thể thả lỏng nắm đấm.

Có thể thấy, đối với người bình thường mà nói sức mạnh trên tay Mặt Sẹo là đáng sợ nhường nào.

“Tên nào, tên nào dám ức hiếp em gái tôi?”

Cửa nhà hàng bị đẩy ra, một đám người hò hét xông vào.

Người đi đầu chính là Từ Huy.

Từ Huy vốn là thân tín của Tưởng Hồng Phi, cũng là người phụ trách của tập đoàn Đằng Phi, về sau bởi vì không chịu nổi Tưởng Hồng Phi, đã tìm đến Kim Bưu, hắn xem như là một trong số ít những người được sống sót, bởi vì giỏi kinh doanh, nên được Kim Bưu nhìn trúng, giữ lại làm quản lý cấp cao.

Sau khi Tưởng Hồng Phi chết, Từ Huy đã trở nên dè dặt hơn.

Vì vậy, hắn đã dùng công quỹ mời rất nhiều vệ sĩ, lúc này những người phía sau hắn, đa phần đều là thuộc hạ cũ của Tưởng Hồng Phi, sở dĩ có thể sống sót, là bởi vì đã phản chiến tương đối sớm, không gặp phải biến cố lớn lần đó.

“Anh…”

Từ Tiểu Lệ đột nhiên lớn tiếng khóc to: “Sao giờ anh mới tới, em bị người ta ức hiếp”.

“Con mẹ nó, rốt cuộc là tên mắt mù nào?”

Từ Huy nóng lòng, không nhìn thấy Mặt Sẹo ở phía sau lưng hắn, xông đến trước mặt em gái, hỏi: “Làm sao vậy, có bị thương ở đâu không?”

“Nếu anh còn không đến, em sẽ bị người ta làm cho nhục nhã!”, Từ Tiểu Lệ vô cùng uất ức nói.

“Tên nào, muốn chết sao?”

Từ Huy đột nhiên quay đầu lại, lớn tiếng quát vào mặt đám thực khách.

“Người làm anh như cậu, cũng khốn nạn như em gái của cậu, đê tiện…”

Lôi Tuấn dựa vào ghế, cười ha ha nói.

“Con mẹ nó là anh phải không?”

Từ Huy lập tức bước lên phía trước, quan sát Lôi Tuấn từ đầu đến chân.

Từ Huy chưa từng gặp Lôi Tuấn, nhưng dẫu sao hắn cũng là người giỏi làm ăn, quan sát qua lời nói và sắc mặt có thể biết người này không tầm thường, nhưng rốt cuộc vì sao không tầm thường, hắn không nói rõ được?

Bất kể như nào, người này bắt nạt em gái hắn giữa chốn đông người, còn ở trong nhà hàng thuộc quyền hắn quản lý, Từ Huy hắn đã đến rồi, việc này nhất định phải xử lý.

“Nhìn đủ chưa? Có thể bắt đầu rồi?”, Lôi Tuấn cười hỏi.

“Người anh em, tôi thấy anh vướng bận vợ con, không muốn làm khó anh, chỉ cần anh lập tức xin lỗi em gái tôi, việc này coi như xong, dù sao em ấy cũng không bị thương”, Từ Huy lạnh lùng nói.

“Ừm, câu này còn có chút đạo lý, nhưng cậu nhầm rồi”.

Lôi Tuấn cười nói: “Phải là em gái cậu xin lỗi tôi, còn phải để quần áo lại”.

“Thằng nhãi, rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt?”

“Con người tôi…từ trước đến nay không uống rượu phạt!”

“Người đâu, xông lên cho tôi”.

Từ Huy vừa vung tay lên, đám thuộc hạ đó vượt qua Mặt Sẹo xông lên phía trước.

“Ông xã!”, Hứa Phương Hoa phản ứng theo bản năng kêu lên.

“Không sao!”, Lôi Tuấn vỗ vỗ tay cô.

“Giám đốc Từ, bản lĩnh không nhỏ nhỉ!”

Đột nhiên, vẫn luôn quay lưng về phía cửa nhà hàng, Mặt Sẹo lạnh lùng nói.

Cả người Từ Huy khẽ chấn động, liền xoay người lại…

“Đao Đao Đao Đao Đao…”, hắn nhất thời căng thẳng, không nói nên lời.

“Đao cái ông nội cậu!”

Mặt Sẹo bước dài một bước lên phía trước, một cái bạt tại đánh đến khiến Từ Huy ngã nhào trên đất.

“Anh Đao, sao anh lại ở đây?”

Khóe miệng Từ Huy chảy máu, hoảng hốt lo sợ kêu lên.

“Anh Đao?”

“Anh Đao!”

Mấy tên thuộc hạ kia vừa định ra tay, cũng nhận ra Mặt Sẹo.

Bọn chúng là thuộc hạ của Tưởng Hồng Phi, hiện tại cũng xem như là người của tập đoàn Kim Hoa, lại là người thuộc thế giới ngầm, sao có thể không nhận ra Anh Đao vua thế giới ngầm thành phố Thiên Hoa chứ?

Trong cả thế giới ngầm Thiên Hoa, hiện tại không có ai có tiếng tăm lẫy lừng như Mặt Sẹo.

Hắn giàu có và quyền lực, thân thủ tuyệt vời, trong thời gian ngắn đã chiếm cứ toàn bộ Thiên Hoa.

Hắn đã từng đối đầu với Tưởng Hồng Phi, đập nát một con phố, còn đánh một trận vang dội, rất nhiều người trong thế giới ngầm sớm đã coi Mặt Sẹo là thần tượng.

Hiện tại, Tưởng Hồng Phi đã chết, Mặt Sẹo đã hoàn toàn trở thành lão đại.

Phía sau hắn lại là tập đoàn Kim Hoa, vì vậy không có ai dám chọc vào hắn.

Mặt Sẹo quay người lại, quét qua một lượt đám thuộc hạ của Từ Huy.

Thuộc hạ của Từ Huy vô cùng hoảng loạn, tất cả đều khom lưng lùi về phía sau…

“Tôi nói này giám đốc Từ, cậu phô trương lớn thật đấy, ra ngoài còn mang theo vệ sĩ?”

Mặt Sẹo bước lên phía trước, xách Từ Huy lên, vung tay định đánh.

“Mặt Sẹo!”, Lôi Tuấn nhẹ giọng quát.

Mặt Sẹo lập tức dừng tay, buông Từ Huy ra, đứng dậy quay qua Lôi Tuấn, cung kính nói: “Xin lỗi anh Tuấn, tôi quá kích động rồi”.

“Mặt Sẹo, cậu làm việc kiểu gì thế, xin lỗi mà khó thế sao?”, Lôi Tuấn cười quái dị nói.

“Anh Tuấn? Anh Đao, anh Tuấn này là?”

Từ Huy lăn lội trong thương trường đã lâu, năng lực ứng biến rất cao, lập tức nhìn ra “anh Tuấn” này là một nhân vật lớn.

Mặc dù hắn chưa từng gặp người này, nhưng lời nói và hành động của anh ta vô cùng vững vàng!

Mặt Sẹo là ai?

Hắn hiện tại là vua của thế giới ngầm Thiên Hoa, đồng thời còn là phó tổng của Kim Bưu, mặc dù hắn không tham gia kinh doanh, nhưng hoàn toàn có quyền phát ngôn, người được nhân vật lớn như Mặt Sẹo gọi là anh, sẽ là người như nào đây?

“Anh ấy là ai, cậu không xứng được biết”.

Mặt Sẹo lạnh lùng nói: “Nếu không phải con của anh Tuấn ở đây, cậu còn có thể còn sống mà nói chuyện được sao, lập tức bảo em gái cậu đến xin lỗi, bằng không tôi cũng không cứu nổi cậu”.

“Vâng ạ vâng ạ…”

Từ Huy bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức lao qua kéo Từ Tiểu Lệ.

“Anh, anh làm gì vậy, anh có nhiều người như vậy, sao phải sợ anh ta?”

Từ Tiểu Lệ ra sức giãy ra, vẫn không phục hét lên.

“Càn rỡ!”, Từ Huy vung tay lên giáng xuống một cái bạt tai.

“Anh đánh em?”, nước mắt Từ Tiểu Lệ chảy xuống.

“Em bị ngốc sao, phó tổng của tập đoàn Kim Hoa đó!”

Từ Huy nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.

“Ai cơ, người mang theo đứa trẻ?”, Từ Tiểu Lệ phản ứng theo bản năng nói.

“Không phải, người đó thân phận còn cao hơn, phó tổng Đao cũng phải gọi anh ta là đại ca”.

“Anh Đao, phó tổng Đao? Chính là người đại chiến trên phố Bách Hoa Đao…”

“Trời ạ!”

Từ Tiểu Lệ đột nhiên che miệng lại.

Mặc dù cô ta không phải là người trong thế giới ngầm, nhưng cô ta thường xuyên ra vào các tụ điểm ăn chơi, cô ta đã được nghe qua rất nhiều về uy danh của Anh Đao, cô ta có rất nhiều bạn trai, đều tha thiết ước mong được theo Anh Đao.

Nhưng…Cô ta đã đắc tội với đại ca của Anh Đao.

Còn đánh em gái của đại ca Anh Đao.

Còn lừa gạt đại ca của Anh Đao hai trăm ngàn.

Còn là đích thân Anh Đao đưa tiền…

“Xin lỗi Anh Đao, tôi sai rồi, tôi sai rồi!”

Từ Tiểu Lệ cuối cùng cũng sợ hãi, lập tức khóc lóc quỳ xuống trước người Mặt Sẹo, cô ta theo bản năng ôm lấy chân Mặt Sẹo.

“Nhầm rồi, làm lại đi”, Mặt Sẹo cười quái dị nói.

“Anh Đao, anh nói gì thế?”, Từ Tiểu Lệ ngây ra hỏi.

“Tôi nói cô nhầm rồi, nhầm người rồi, cách làm cũng sai, hiện tại cầu xin đã không còn tác dụng nữa, việc cô phải làm là, đến trước mặt đại ca tôi xin lỗi, sau đó để quần áo lại”.

Mặt Sẹo nói xong, đá Từ Tiểu Lệ ra.

“Tôi đưa, tôi đưa…”

Từ Tiểu Lệ vội vàng xông đến trước mặt Lôi Tuấn, khóc lóc nói: “Xin lỗi đại ca, tôi có mắt như mù, đúng rồi, anh muốn quần áo phải không? Bây giờ tôi liền đưa cho anh”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.