Thiên Vương Điện Hạ Trở Lại

Chương 228: Anh như một vị thần




Chỉ trong một đêm, cả Thiên Hoa rung chuyển.

Hai mươi ngàn tinh anh của Thiên Vương Thần Điện mặc quần áo đen, hiên ngang bước vào thành.

Lực lượng canh gác thành phố đã nhận được mệnh lệnh, tuyệt đối không được ngăn cản.

Để người dân không phải lo sợ, Thiên Vương Hồ ra lệnh chia ra trước rồi sẽ tập kết sau, đến tận khi cái hồ lớn trong trung tâm thành phố bị bao vây.

Cùng lúc ấy, lực lượng cảnh sát trong thành tập thể xuất hiện.

Bọn họ dùng khoảng thời gian ngắn nhất để di tản dân cư quanh hồ, đồng thời phong tỏa toàn bộ sản nghiệp của tập đoàn Đằng Phi, đến cả các đơn vị truyền thông lớn cũng bị phong tỏa.

Thành phố phồn vinh ấy bị canh chừng nghiêm ngặt khắp nơi.

Trên bản tin thông báo, nếu không có chuyện đại sự thì không được ra ngoài, nghiêm cấm tới gần cái hồ ở trung tâm.

Ai ai trong thành cũng hết sức bàng hoàng, nhưng lại không biết chuyện gì đang xảy ra.

Rất nhiều người đoán rằng, biến động này là bởi vì ông chủ đứng sau tập đoàn Đằng Phi.

Trong trụ sở tập đoàn Kim Hoa.

Lúc này, các doanh nhân, người đại diện ngân hàng, những người chơi cổ phiếu có tiếng trong thành phố đều tập trung ở đây.

Trong đó bao gồm gia chủ của hai gia tộc lớn, còn có cả thân tín Từ Huy và Lisa của Tưởng Hồng Phi.

Những người này đã bận mải suốt cả đêm rồi.

Kim Bưu dùng một khoản tiền kếch xù để mua chuộc, hồ ở trung tâm thì bị bao vây, lại còn nhận được tin tức từ tổng chỉ huy sở trù bị tác chiến, đó là tất cả các ông trùm hợp tác với tập đoàn Đằng Phi đều đã phản chiến.

Hiện tại, giá cổ phiếu của tập đoàn Đằng Phi liên tục sụt giảm.

Tất cả các nghiệp vụ đều chỉ còn là cái vỏ trống không, có thể nói là tập đoàn Đằng Phi đã sụp rồi.

Chỉ có đảo Hồ Tâm là còn tồn tại.

Đó là hang ổ của Tưởng Hồng Phi, đồng thời cũng là vương quốc riêng của gã ta.

Thế nhưng, hòn đảo ấy có thể trụ được bao lâu nữa đây?

Mới ngày hôm qua còn là ông trùm của thành Thiên Hoa, đương nhiên là Tưởng Hồng Phi cũng nhận được tin.

Lúc này, gã ta không thể liên lạc được với ai có tác dụng nữa, bao gồm cả người của bên cảnh sát và sở trù bị tác chiến…

Tưởng Hồng Phi sợ chết, triệu tập tất cả tinh anh tới ngay trong đêm.

Hiện tại trên đảo Hồ Tâm có không dưới chục ngàn người, toàn là cấp dưới mà gã ta tập hợp được trong nhiều năm qua, cùng với một số cao thủ và lính đánh thuê.

Tưởng Hồng Phi từng là lính giỏi, đạt cấp sáu sao, tất nhiên là hiểu biết về binh pháp.

Gã ta còn một tia hi vọng cuối cùng, đó là tòa pháo đài Hồ Tâm.

Tòa pháo đài này vững như tường đồng vách sắt, lại còn có tinh nhuệ canh gác, dễ thủ khó công.

Tưởng Hồng Phi tin rằng mình có thể kéo dài và vượt qua tình thế nguy cấp này.

Dù sao, chuyện này rùm beng như thế cơ mà, suy cho cùng đây cũng là cả một thành phố.

Thế nhưng, gã ta nghĩ vỡ đầu cũng không thể nghĩ ra được là ai muốn gây chuyện với mình.

Trong suy nghĩ của Tưởng Hồng Phi, kẻ thù của gã ta đều chết hết rồi. Thậm chí bảy năm trước, gã ta còn tận mắt nhìn thấy các đồng đội mà mình bán đứng chết trong biển lửa.

“Là ai? Rốt cuộc là ai?!”

Tưởng Hồng Phi lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là kẻ bị nhốt trong nhà tù kia?”

Rốt cuộc tên đó là ai? Vì sao lại gây ra rắc rối lớn như thế?

Lẽ nào…

Không thể nào!

Tưởng Hồng Phi không ngồi yên được nữa, đứng lên đi về phía nhà tù.

“Đã khai ra chưa?”

Bước vào nhà tù dưới nước, Tưởng Hồng Phi hỏi tên coi tù có bộ mặt xấu xí.

“Ông chủ, thằng này cứng miệng lắm”, tên coi tù nhe răng nói.

“Chẳng phải cậu nhiều chiêu trò lắm sao?”, Tưởng Hồng Phi cả giận nói.

“Ông chủ, hắn ngất nhiều lần rồi mà vẫn không chịu nói gì hết. Tôi sợ hắn chết”.

“Có kẻ cứng như thế ư?”

Tưởng Hồng Phi bước lên phía trước, quan sát Cao Cương một lượt. Lúc này, trông anh ta thê thảm lắm rồi.

Một chậu nước lạnh tạt thẳng vào đầu Cao Cương.

Người đàn ông cứng cỏi kiên cường ấy tỉnh lại.

“Ha ha ha… Ha ha ha…”

Cao Cương híp đôi mắt đã dính lại với nhau vì máu, cười âm u với Tưởng Hồng Phi.

“Nói ra lai lịch của mày, tao sẽ tha chết cho mày”.

Tưởng Hồng Phi nhíu mày, bất đắc dĩ nói.

“Mày… sẽ biết thôi. Mày… sẽ chết rất thảm!”

Giọng của Cao Cương rất yếu, nhưng lại toát ra sát ý khủng khiếp.

“Mày không sợ chết thật sao?”

“Tao sợ… sợ sẽ không thể tự tay giết mày”, nói xong, Cao Cương lại ngất xỉu.

“Ông chủ, có đánh nữa không?”, tên coi tù cười gian xảo.

“Không cần, hắn không sống được nữa đâu”.

Đương nhiên là Tưởng Hồng Phi không phải kiểu người nhân từ. Gã ta sợ rằng mình sẽ thua, đến lúc đó có người đàn ông này, có lẽ gã ta sẽ đánh cược được một lần cuối cùng.

“Lão Quỷ, nhờ cả vào cậu đấy”.

Tưởng Hồng Phi quay người, nói với Lão Quỷ năm sao.

“Ông chủ yên tâm, bọn họ không vào được đâu”.

“Tuyệt đối đừng có chủ quan”.

“Tôi hiểu”.

Chạng vạng tối, ngoài thành Thiên Hoa.

Từng hàng lính được võ trang đầy đủ, ngẩng đầu đứng nghiêm.

Cảnh tượng ấy hết sức tráng lệ, khiến đám quan chức của sở trù bị tác chiến ở đằng sau sợ mất mật.

Hai người đàn ông ở phía trên cùng không nhúc nhích chút nào, đứng vững như Thái Sơn.

Ở phía xa xa, một chiếc máy bay trực thăng chiến đấu gào thét bay vút tới…

Gió ập về phía đám đông.

Đám quan chức của sở tác chiến ngã trái ngã phải, nhưng những binh lính đằng trước thì vẫn đứng vững như cây tùng bách.

Máy bay trực thăng không hạ cánh, chỉ có một sợi dây thừng được ném xuống.

Một người đàn ông thoăn thoắt trượt xuống, đáp xuống đất một cách vững vàng, hai tay chắp ra sau lưng.

“Bái kiến Điện Chủ”.

Lý Lăng Phong và Âu Dương Sát quỳ xuống, đồng thanh nói.

“Đứng lên đi”.

Lôi Tuấn mặc đồng phục chiến đấu, đội mũ beret, chiếc khăn đen trên mặt phất phơ theo gió.

Lúc này, anh không còn là một người chồng, một người bố nữa.

Anh là chiến thần, là Điện Chủ của Thiên Vương Thần Điện, là ác ma khiến các thế lực hắc ám phải run sợ, là người mà đám lão già trong phủ tổng thống muốn dựa dẫm, không thể đắc tội được.

“Hai vị Thiên Vương vất vả rồi”, Lôi Tuấn bình tĩnh nói.

“Điện Chủ, để tôi tấn công chính diện cho, tôi nhất định phải tự tay đâm chết Tưởng Hồng Phi”, Lý Lăng Phong cúi đầu nói.

“Điện Chủ, đội tinh anh Ám Dạ của tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi, có thể xông vào bất cứ lúc nào”, Âu Dương Sát cúi đầu nói.

“Tốt! Lần này không chia ra cánh bên nữa, tất cả đều tấn công chính diện”.

Nói xong, Lôi Tuấn ngước đầu lên, nhìn Kim Bưu và mặt sẹo băng bó khắp người ở phía xa xa.

“Anh Tuấn”.

“Anh Tuấn”.

Kim Bưu và mặt sẹo nhanh chân bước tới, lập tức quỳ xuống mặt đất.

“Anh Tuấn, nếu phạt thì cứ phạt tôi đi, là tại tôi làm không tốt”, Kim Bưu thành khẩn nói.

“Điện Chủ, tôi đáng chết, xin hãy ban chết cho tôi”, mặt sẹo dập đầu liên tục.

“Đứng hết lên cho tôi”, Lôi Tuấn quát lớn.

Kim Bưu và mặt sẹo giật mình nhìn nhau, không biết nên làm gì.

“Bảo hai người đứng lên thì cứ đứng lên đi”, Lý Lăng Phong lạnh lùng nói.

“Tuân lệnh”.

Kim Bưu và mặt sẹo đứng lên, vẻ mặt vẫn rất áy náy.

“Hai người nghe cho kỹ đây!”

Lôi Tuấn nói dõng dạc: “Đã vào Thiên Vương Thần Điện của tôi thì chính là anh em của tôi. Tính mạng của các anh em tôi chỉ có trước sau, không có cao thấp. Mạng của mặt sẹo là mạng, mạng của Cao Cương cũng là mạng, muốn đụng tới mạng của anh em tôi thì chỉ có một con đường chết. Hiểu không?”

“Hiểu!”, Kim Bưu thở dài một hơi.

“Cảm ơn Điện Chủ”, mặt sẹo lại quỳ xuống.

“Người anh em…”

Lôi Tuấn tự tay kéo hắn lên, nói: “Cho dù không có cậu thì Cao Cương cũng sẽ không bỏ lại các anh em của mình để trốn chạy. Nếu có lần tiếp theo, cậu sẽ là Cao Cương thứ hai”.

“Tuân lệnh!”

Mặt sẹo chợt ngẩng đầu lên, trong mắt chứa đựng sự sùng bái, sứ mệnh, và sự chân thành hết mực…

Lôi Tuấn ngẩng đầu, nhìn đám quan chức bên dưới.

Cả đội quân tức khắc dịch sang hai bên trái phải, dũng mãnh và đều tăm tắp.

Lôi Tuấn ngẩng đầu đi về phía trước.

Đằng sau anh là hai Thiên Vương đang chắp tay trên eo, cùng với mười mấy cao thủ năm sao.

Lúc này, tổng chỉ huy Diệp Nam Thiên của Thiên Hoa đã đoán được thân phận của người trước mặt.

Trên mặt ông ta không còn nhuệ khí như trước nữa, chỉ còn lại sự hoảng hốt luống cuống…

Bởi vì người đang tới gần chỉ cần ra lệnh một tiếng là thành phố này sẽ không thể chống chọi được.

Đó là một vị thần!

Nếu Lôi Tuấn nổi giận, thậm chí anh còn có thể tàn sát toàn bộ thành phố.

“Diệp Nam Thiên bái kiến… anh Lôi”.

Giờ phút này, người có thế lực lớn nhất thành Thiên Hoa cũng phải cúi người khuất phục.

“Vương Dã, Nhiếp Long ở đâu?”

Lôi Tuấn chẳng ngó ngàng gì tới Diệp Nam Thiên, mà là lạnh lùng hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.