Thiên Vương Điện Hạ Trở Lại

Chương 223: Rốt cuộc ông đã đắc tội với ai




"Chủ tịch huyện, đây…”

Hứa Hán Văn rõ ràng là đứng ngồi không yên.

"Ông Hứa, ông không cần phải thận trọng như vậy đâu".

Tiền Hải cười hòa nhã: "Có thể đến tham dự đám cưới này với thân phận đại diện cho bố của chú rể chính là vinh hạnh của hai vợ chồng tôi. Hai vị là bố mẹ của cô dâu, hai vị mới là những vị khách tôn quý nhất".

"Nhưng chuyện này cũng quá...", Hứa Hán Văn thật sự là không dám tin.

“Ông vẫn là ngồi xuống đi, ông mà đứng thì tôi cũng phải đứng lên mất”, Tiền Hải cười nói.

“Vâng vâng vâng!”

Hứa Hán Văn gật đầu, nhìn Phùng Thục Phân.

Phùng Thục Phân càng không hiểu gì cả!

“Vị này, cậu là?”, Hứa Hán Văn hỏi Kim Bưu.

“Thưa chú, tôi là anh em của chú rể”, Kim Bưu cười đáp.

“Anh em, nhìn không giống nhau lắm nhỉ?”

“Không phải là anh em ruột, nhưng lại thân hơn cả anh em ruột đấy ạ”.

“Hiểu rồi hiểu rồi!”

Hứa Hán Văn hít sâu mấy hơi, hỏi đối phương: "Vậy còn hai vị.."

“Thưa chú, chúng tôi là chiến hữu của chú rể ạ”.

Hồ Mị Nhi lịch sự trả lời, còn Âu Dương Sát gật đầu mỉm cười.

“Được rồi, tôi không hỏi nữa, cứ xem như là thật đi!”

Hứa Hán Văn nói đến đó, bất giác đưa tay lên xoa ngực.

Đám cưới này thực sự khiến ông ta kinh ngạc không thôi, ông ta đã từng tưởng tượng Lôi Tuấn có thể không phải người tầm thường, nhưng nằm mơ ông ta cũng không dám nghĩ đến thân phận của anh lại cao như vậy!

Mặc dù chủ tịch huyện đang ngồi bên cạnh, nhưng nhìn dáng vẻ của ông ta cũng vô cùng cẩn trọng.

Nếu như vậy thì địa vị của Lôi Tuấn còn cao hơn cả chủ tịch huyện?

Lại nhìn anh em và chiến hữu của Lôi Tuấn mà xem, đều có diện mạo bất phàm, đặc biệt là cô gái ngồi đối diện kia, xinh đẹp kiều diễm không lời nào tả hết được, xem ra số người thắt dây đỏ bên ngoài cũng là do cô ta đưa đến!

Khách khứa không ngừng đi đến chào hỏi.

Những người này đều là quan chức cấp cao hoặc người nổi tiếng, không chỉ cung kính với bố mẹ cô dâu, cung kính với chủ tịch huyện, mà còn cung kính với người đàn ông mập họ Kim kia nữa.

Bố mẹ của Hứa Phương Hoa chỉ biết đứng đó tươi cười, cười đến nỗi mặt cứng đờ.

Đồng thời.

Trên tầng ba của biệt thự, trong căn phòng ngủ sang trọng và ấm cúng đang diễn ra các hoạt động trước khi bắt đầu đám cưới.

Hứa Phương Hoa ngồi trên giường, mỉm cười tươi tắn mê người như một cô công chúa.

Hứa Nhã Y dắt Tiểu Niệm chạy xung quanh phòng, vô cùng kích động.

Cô dâu và chú rể đang hợp tác với máy quay để dàn dựng chương trình.

Mặc dù yêu cầu của Lôi Tuấn rất đơn giản nhưng dù sao đây cũng là đám cưới tổ chức ở nông thôn theo phong tục địa phương, việc gì nên làm thì vẫn phải làm, phải lưu giữ lại hình ảnh đẹp đẽ này.

“Phu nhân, hôm nay em xinh đẹp quá đi mất”, Lôi Tuấn cười mê mẩn nói.

“Chuyện này…là thật sao?”, Hứa Phương Hoa nhẹ giọng nói.

"Tất cả mọi thứ đều là sự thật, chỉ là có vài chuyện, không thể nói với em”.

“Em hiểu, em không hỏi đâu”.

"Phu nhân...", trong mắt Lôi Tuấn tràn đầy tình yêu.

“Anh gọi như vậy, em thấy kỳ lắm”, Hứa Phương Hoa trở nên ngượng ngùng.

"Bà xã, cảm ơn em vì tất cả những gì em đã làm cho anh".

Lôi Tuấn ôm Hứa Phương Hoa, cuối cùng cả nhà cũng có thể ở bên nhau rồi.

"Ông xã à, gặp được anh là hạnh phúc lớn nhất đời em".

Hứa Phương Hoa hít một hơi thật sâu, sau đó hôn lên má anh một cái.

“Mẹ ơi, mẹ không xấu hổ ạ?”

Tiểu Niệm đột nhiên nhảy ra, cười hihi nói.

“Hừ, con tránh ra đi”, Lôi Tuấn giả bộ tức giận nói.

“Con không, con cũng muốn hôn”.

Tiểu Niệm chạy đến, ôm lấy cổ Lôi Tuấn và hôn vào má.

“Phiền chết đi được”.

Hứa Nhã Y thấy vậy liền bĩu môi.

Khi quan khách bên ngoài đã sốt ruột đến nỗi không đợi được nữa, cuối cùng nghi thức hôn lễ cũng bắt đầu.

Giữa tiếng hò reo cuồng nhiệt của vô số người, cô dâu chú rể tỏa sáng bước ra.

Cô dâu và chú rể lúc này không thể miêu tả bằng hai từ "tỏa sáng" nữa, bọn họ mặc Hán phục, hệt như tướng quân và công chúa xuyên không về thời cổ đại, một trận gió thổi qua, lá trên trời rơi xuống, cảnh tượng đẹp đến nỗi khiến người ta cảm động. Đây chính là người yêu nhau cuối cùng cũng sẽ về với nhau.

Họ hàng của cô dâu hầu hết là đều là bên Phùng Thục Phân.

Về phần hai nhà ông cả Hứa và ông hai Hứa, bọn họ không dám đến, cũng không có mặt mũi mà đến.

Dưới sự dẫn dắt của cô dâu, Lôi Tuấn đã bế Tiểu Niệm đi chào hỏi họ hàng thân thích một lượt.

Người dẫn chương trình rất vui tính, hài hước khiến khách mời bật cười thích thú.

Nếu như đã muốn đơn giản nhất có thể, thì đám cưới sẽ thay đổi chiều hướng sau những chương trình quan trọng nhất.

Sau lời mời của người dẫn chương trình, Tiền Hải - chủ tịch huyện đã lên sân khấu để phát biểu.

"Kính thưa các vị đồng nghiệp, các bị bằng hữu, các vị phụ lão và bà con trong thôn, tôi rất vinh dự khi được tham gia lễ cưới trọng đại này. Điều vinh dự hơn nữa là thay bố của chú rể đến đây để đại diện cho gia đình chú rể..."

Người đứng đầu một huyện, nói chuyện rất có khí thế, câu chữ rõ ràng suôn sẻ.

Ông chủ tịch nói đến đó, dân làng mới biết hóa ra chú rể trong ngày hôm nay đã không còn bố mẹ.

Song chủ tịch huyện thay mặt bố anh trong tiệc cưới này cũng hoàn toàn chứng minh được thân phận của chú rể cao đến mức nào!

Sau khi chủ tịch huyện nói xong, mọi người vỗ tay như sấm.

Tiếp đó trên sân khấu chính là bố mẹ cô dâu đang run rẩy vì căng thẳng.

Giữa những tràng cười vui vẻ cùng với sự giúp đỡ của người dẫn chương trình, người bố hiền lành nhút nhát này cuối cùng đã hoàn thành một nhiệm vụ trọng đại trong cuộc đời, đích thân gả con gái mình đi.

Cô dâu Hứa Phương Hoa lúc này rưng rưng nước mắt.

Còn chú rể Lôi Tuấn thì đang nhìn cô dâu một cách mê mẩn.

Sau khi hai mẹ con đọc diễn văn xong, chiều hướng của đám cưới lại thay đổi.

Dưới sự dẫn dắt của người dẫn chương trình, cảnh sát trưởng huyện Tùng Sơn đã thực sự bước lên sân khấu.

Đa số người dân trong thôn Hà Sơn đều biết vị cảnh sát trưởng này, dù sao thì người ta cũng thường xuyên xuất hiện trên TV.

Đầu tiên, vị cảnh sát trưởng này gửi lời chúc phúc đến cô dâu chú rể.

Song hiện trường đột nhiên thay đổi, nói những chuyện hoàn toàn không liên quan đến đám cưới.

"Bà con thân mến, trước hết, tôi muốn gửi lời xin lỗi đến mọi người. Với tư cách là cảnh sát trưởng, tôi đã không làm tròn bổn phận của mình. Tuy nhiên, tôi đã lập công chuộc tội, thành công giúp bà con xua tan nỗi lo trong nhiều năm qua".

Dưới sân khấu có hàng ngàn người, đột nhiên im lặng như tờ.

"Thôn Hà Sơn, trưởng thôn cùng con trai là Triệu Đại Thắng đã làm xằng làm bậy ở vùng này suốt bao năm qua, chiếm đoạt ngành công nghiệp khai thác mỏ, tự tiện khai thác, làm nhiều việc ác, không thể tha thứ được..."

Cảnh sát trưởng kể ra hết tất cả những tội danh trước mặt chủ tịch huyện và kim chủ.

Anh ta hít sâu vài hơi rồi tiếp tục: "Bây giờ, hành vi phạm tội của Triệu Đại Thắng đã được kiểm soát, Triệu Đại Thắng đã bị phía chúng tôi bắt giữ. Chúng tôi sẽ trừng trị hắn ta một cách nghiêm khắc theo luật pháp Hoa Hạ".

“Tốt…”

“Tốt quá rồi, nghiêm khắc trừng phạt”.

“Cuối cùng cũng bắt được rồi”.

“Quan phụ mẫu, cảnh sát trưởng uy vũ”.

HIện trường bỗng trở nên chấn động, tiếng la hét liên tục vang lên như sóng vỗ.

Có thể thấy, trong lòng dân làng, Triệu Đại Thắng đáng ghê tởm đến chừng nào!

Sau khi cảnh sát trưởng nói xong, anh ta thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với Lôi Tuấn, sau đó bước xuống sân khấu.

Rõ ràng đây là một đám cưới, nhưng khách mời bên dưới lại hả giận chửi bới.

Tuy nhiên, thấy Lôi Tuấn ra hiệu nên người dẫn chương trình không hề ngăn cản.

Một lúc lâu sau, những người trong thôn mới phản ứng lại, cuối cùng cũng im lặng mỉm cười.

Dưới sự giới thiệu của người dẫn chương trình, người đàn ông mập tên Kim Bưu liền bước lên sân khấu.

"Kính thưa tất cả các bạn, thưa bà con, với tư cách là anh em của chú rể, tôi xin phép nói vài lời".

Là người giàu nhất thành phố, Kim Bưu nói chuyện với EQ rất cao.

Một lúc sau, mọi người ngồi bên dưới cười không ngớt.

Song Kim Bưu đột nhiên lại hỏi một câu cực kỳ kỳ lạ.

"Thưa bà con, xin hỏi mọi người, đám cưới như thế nào mới gọi là đám cưới đẹp nhất?"

Ngay khi câu hỏi này được đưa ra, hiện trường lại một phen dậy sóng.

Khách khứa mỉm cười nhìn lên sân khấu, còn dân làng thì xì xào bàn tán.

Đột nhiên, một thanh niên lên tiếng: “Đây chính là đám cưới đẹp nhất”.

“Đúng vậy, là đây chứ đâu”.

“Không sai, đẹp nhất…”

Dân làng lập tức thi nhau hét lên, dù sao đây thực sự là đám cưới đẹp nhất mà bọn họ từng thấy.

"Các vị, xin hãy yên lặng".

Kim Bưu cười ha hả nói: "Đám cưới này rất đẹp, nhưng không phải là đẹp nhất. Cá nhân tôi cho rằng, đám cưới đẹp nhất chính là vung tiền".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.