Thiên Vương Điện Hạ Trở Lại

Chương 221: Tôi chính là đến đập phá đấy




“Đánh thật mạnh cho tôi, một người cũng đừng hòng chạy”.

Lisa đứng phía sau, lúc này rất giống với chị cả.

Nhưng hiện trường không bị khống chế như cô ta nghĩ.

Bốn tinh anh của mặt sẹo vẫn chưa ra tay, người của Lỗi Tử bị đánh rất nhiều.

Nguyên nhân là trong số thủ hạ của mặt sẹo, có mấy chục người là cao thủ đi theo hắn ta nhiều năm.

E rằng những người này không đối phó được với cường giả cấp sao, nhưng luận cách đánh đầu đường xó chợ, lại vô cùng chuyên nghiệp.

“Hạ gục tên cầm đầu đó cho tôi”, mặt sẹo cười lạnh lùng nói.

“Được”.

Một cường giả liền tiến lên trước, ra tay mấy lần, Lỗi Tử liền bị đánh ngất.

Dù sao, khác biệt một sao, là khác một trời một vực!

Trong phút chốc, phía sòng bạc bị đánh bại.

Lisa đứng ở cửa cuối cùng cũng bắt đầu hoảng sợ.

Cô ta biết rõ rằng tối nay sẽ xảy ra chuyện lớn.

Quả nhiên, điện thoại của cô ta lại bắt đầu vang lên không ngừng, dường như tin nhắn nhận được đều giống nhau, các sòng bạc đều bị quấy nhiễu và bị đập phá...

Lisa nhìn sang mặt sẹo ngồi ở đó, hiểu ra tất cả.

Người này không phải đến cướp địa bàn.

Anh ta vốn đến vì tập đoàn Đằng Phi.

Hoặc là nói, anh ta đến vì Tưởng Hồng Phi.

Nhưng, rốt cuộc anh ta là ai?

Cả thành Thiên Hoa, cảnh sát và quân đội đều phải nể mặt Tưởng Hồng Phi, sao mặt sẹo anh ta dám?

Xem ra việc này không phải là việc Lisa cô ta có thể kiểm soát rồi.

“Rốt cuộc anh muốn gì?”

Lisa đã rối bời đi đến trước mặt mặt sẹo.

Bởi vì giờ phút này, mấy trăm người của Lỗi Tử đưa đến, người thì ngã xuống, người thì bỏ chạy… những người còn lại cũng bị khống chế, tình hình đã rất rõ ràng, Lisa tự biết mình bất lực rồi.

“Tôi đã nói rồi, sau này thế giới ngầm của tòa thành này thuộc về tôi”, mặt sẹo cười lạnh lùng nói.

“Anh có biết ông chủ của tôi là ai không? Anh ta sẽ không tha cho anh”.

“Ông chủ của cô? Ha ha ha ha…”

Mặt sẹo cười cuồng ngạo nói: “Vậy cô mau chóng thông báo cho ông chủ của cô, nói rõ với anh ta, Thiên Hoa sắp đổi chủ rồi, ngày tận thế của Tưởng Hồng Phi anh ta sắp đến rồi”.

“Quả nhiên là đến có chuẩn bị”, Lisa nói nhỏ.

“Đúng thế, tôi đến nhằm vào Tưởng Hồng Phi”, mặt sẹo vẫn cười nói.

“Người anh em này, anh nghĩ sự việc quá đơn giản rồi, đừng nghĩ rằng đập mấy sòng bạc của chúng tôi, thì có thể khống chế vùng xám, nước ở đây sâu hơn anh nghĩ rất nhiều”.

“Vậy sao? Vậy quá tốt rồi, tôi thích nước sâu, nước nông thật vô vị”.

“Anh đúng là quá ngông cuồng rồi”.

“Hết cách, ông chủ của tôi còn ngông cuồng hơn tôi”.

“Anh dám nói với tôi, ông chủ của anh là ai không?”, Lisa ngẩng đầu hỏi.

“Cô còn không xứng được biết”.

Mặt sẹo đứng lên, sát gần khuôn mặt của Lisa, cười lạnh lùng nói: “Nếu cô không phải là phụ nữ, tôi đã giết chết cô từ lâu rồi, về nói với ông chủ của cô, đây mới chỉ là bắt đầu”.

Mặt sẹo nói xong, đẩy Lisa ra.

“Các anh em, đi thôi, tiếp tục đập”, mặt sẹo nâng chân đi ra ngoài.

Ầm ầm ầm…

Tất cả thủ hạ điên cuồng hét lớn.

Bên ngoài sòng bạc, cả con phố rất hỗn loạn.

Dưới sự hỗ trợ của tiền bạc, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, mặt sẹo đã tích được hơn ngàn người.

Lúc này, thủ hạ cấp dưới của mặt sẹo đang càn quét con phố này.

Ở phía xa cũng vang lên tiếng cói báo động.

“Đao Ca, cảnh sát đến rồi”, một tâm phúc nói nhỏ.

“Không sao, tiếp tục đập”, mặt sẹo cười nhàn nhạt.

“Nhưng sẽ có rất nhiều anh em bị bắt”.

“Cũng phải đập, tối này tôi buộc phải cho con phố này biến thành đống đổ nát”.

Cùng lúc đó.

Ở tầng cao nhất của Tòa nhà Quốc Tế Hoa Tư, tổng bộ của tập đoàn Đằng Phi.

Đã qua thời gian tan làm, nhưng vẫn có rất nhiều nhân viên đang làm việc.

Điện thoại của khu văn phòng vang lên không ngừng.

Từng người đều rất hoảng loạn, tất cả đang lớn tiếng nghe nhận điện thoại.

“Cái gì cái gì, bị cháy ở đâu?”

“Làm sao có thể, không phải nhà kho có khóa mật mã sao? Sao có thể bị trộm?”

“Không thể nào, hacker? Sao đột nhiên lại bị hacker tấn công?”

“Cái gì? Toàn bộ bị đóng băng rồi?”

Sản nghiệp của tập đoàn Đằng Phi, bao gồm ngành xây dựng, xuất nhập khẩu, ngành phim truyền hình, ngành truyền thông…

Trong một đêm, tất cả các công ty đều xảy ra vấn đề.

Đầu tiên là tất cả văn phòng giao dịch đều bị người ta đến gây chuyện, còn có rất nhiều người giới truyền thồng đến, tiết lộ rất nhiều chuyện đen tối của bất động sản Đằng Phi. Chuyện này khiến cổ phiếu của tập đoàn nhanh chóng trượt dốc.

Rất nhiều kho xuất nhập khẩu bị cháy, vô số hàng hóa đắt đỏ bị cháy rụi còn tro bụi.

Một số minh tinh và nhân vật hot mạng của công ty bị đe dọa và chặn đường, khiến cho rất nhiều người không dám ra khỏi nhà, dẫn đến bị khủng hoảng.

Nền tảng phát sóng trực tiếp kiếm được nhiều tiền nhất hiện tại bị hacker tấn công, tất cả các kênh lớn bị đóng băng, tổn thất nghiêm trọng…

Từ Huy trong văn phòng, tóc hắn sắp bị hắn dứt trọc rồi.

Tập đoàn xảy ra chuyện hỗn loạn lớn như vậy, nhưng hắn là người phụ trách, đến nay vẫn không có chút manh mối?

Hắn cũng được biết thông tin phía Lisa xảy ra chuyện.

Từ Huy hiểu rõ đây là bị người khác ác ý tấn cống, có khả năng nhất chính là ông Kim đó.

Nhưng rốt cuộc ông Kim là ai?

Ông ta vừa đến Thiên Hoa không lâu, sao có thể có bản lĩnh lớn như vậy?

“Giám đốc Từ, có người tìm ông”, trợ lý đẩy mở cửa, nói nhỏ.

“Không gặp, tôi không gặp ai hết”, Từ Huy sắp phát điên rồi, đâu có thời gian gặp khách.

Hơn nữa, hắn không dám thông báo những chuyện này cho ông chủ Tưởng Hồng Phi, hắn thực sự không dám, Tưởng Hồng Phi là kẻ điên, làm không tốt sẽ mất mạng.

“Ông chủ, đối phương tự xưng là họ Kim”, trợ lý nói tiếp.

“Họ gì cũng không gặp, đợi đã…”

Từ Huy bỗng chấn hãi, đứng lên hỏi: “Có bao nhiêu người đến?”

“Chỉ có hai người”.

“Hai người? Bây giờ mấy giờ rồi?”

“Gần nửa đêm!”

“Được, đến hay lắm…”

Từ Huy động não, nói: “Cô mời khách vào, sau đó cho tất cả nhân viên tan làm, tìm vệ sĩ của tôi đến, bảo tất cả vệ sĩ đợi bên ngoài văn phòng của tôi”.

“Giám đốc Từ, ông chắc chắn tất cả tan làm chứ?”, cô trợ lý không hiểu hỏi.

“Được rồi, làm theo lời của tôi đi”.

Từ Huy nói xong, chỉnh lại quần áo, thầm đắc ý.

Kim Bưu nhanh chóng được đưa đến văn phòng.

Bên cạnh hắn đúng là chỉ có một người đi theo, người này cơ thể cường tráng, vẻ mặt bình thản, trong ánh mắt là vẻ lạnh nhạt, dường như không coi tổng bộ tập đoàn bài trí xa hoa này ra gì.

“Xin chào, giám đốc Từ”.

Kim Bưu tiến lên, chủ động đưa một cánh tay ra.

“Nếu tôi đoán không nhầm, ông chính là ông Kim”, Từ Huy liền bắt tay.

“Ha ha ha… xem ra tôi vẫn rất nổi tiếng”.

Kim Bưu không hề khách sáo, đến chỗ sofa ngồi xuống.

“Ông Kim, ông đến có việc gì?”, Từ Huy cười hỏi.

“Tôi không có việc gì”, Kim Bưu trả lời.

“Cái gì? Không có việc gì?”, Từ Huy đầy vẻ ngạc nhiên.

“Đúng thế, chỉ đơn thần đến ngồi chơi thôi, nhưng tôi cảm thấy giám đốc Từ chắc rất muốn gặp tôi, hơn nữa có rất nhiều điều muốn hỏi tôi, đúng không?”

Kim Bưu vừa nói, vừa châm một điếu thuốc.

“Quả nhiên có một cái bẫy”.

Từ Huy tiến đến, ngồi đối diện với Kim Bưu, hỏi: “Rốt cuộc ông là ai?”

“Hỏi hay lắm”.

Kim Bưu cười nói: “Tôi là người mà ông không chọc vào được”.

“Kẻ cuồng ngạo”.

Từ Huy tức giận nói: “Ông có biết đây là đâu không? Ông có biết mình đang làm gì không? Ông biết tấn công tập đoàn Đằng Phi sẽ có hậu quả gì không?”

“Tôi không biết gì hết”.

Kim Bưu vững như Thái Sơn cười nói: “Điều duy nhất tôi biết là, ông sắp gặp xui xẻo rồi”.

“Người đâu…”

Từ Huy lớn tiếng hết ra bên ngoài cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.