Thiên Vương Điện Hạ Trở Lại

Chương 212 “Không ai ảnh hưởng đến anh cả”.




“Ông xã à”.

Giọng của Hứa Phương Hoa lộ vẻ cầu xin.

“Không sao!”

Lôi Tuấn vỗ nhẹ lên tay bà xã mình, lấy thêm một điếu thuốc khác.

“Haiz…”

Anh thở dài một hơi, người nhà họ Hứa đang quỳ trước mặt đã bị dọa sợ đến nỗi ngu người, nói: “Các người không cần nghĩ tôi là ai, cũng không cần đoán thân phận của tôi, thực sự thì loại người như các người đến tư cách nói chuyện với tôi còn không có, nhưng các người là người thân của bà xã tôi”.

“Vốn dĩ tôi muốn tha cho các người một lần, nhưng các người cứ muốn tự tìm đường chết”.

“Vốn dĩ các người đã chết rồi”.

“Nhưng Phương Hoa bị các người sỉ nhục suốt bao năm nay, lại muốn cầu xin thay cho kẻ thù của ông xã cô ấy, mọi chuyện các người làm tôi đều biết rất rõ, nhưng hôm nay tôi thật sự không muốn có người nào chết nữa”.

Chỉ vài câu nói ngắn ngủi đã tóm tắt tất cả mọi thứ.

May là đêm nay Tiểu Niệm đã được bà ngoại đưa về nhà ngủ rồi.

Bằng không, nếu như khiến con gái của anh sợ hãi, Lôi Tuấn tuyệt đối sẽ không nương tay.

Cuối cùng người cứu bọn họ chính là Tiểu Niệm.

“Đều về nhà hết đi, làm người cho đàng hoàng, có lẽ còn có cơ hội”.

“Nếu như các người còn dám làm chuyện ác, tôi đảm bảo, cái hố ở sau núi chính là nấm mồ của các người đấy”.

Lời này vừa dứt, người nhà họ Hứa đều hiểu rõ!

Xem ra, lúc này Triệu Đại Thắng đã bị vứt xuống hố rồi.

Bất kể Lôi Tuấn là ai, anh nhất định là người mà Triệu Đại Thắng vĩnh viễn không thể nào chọc nổi.

Triệu Đại Thắng còn không chọc nổi, thì mấy người bọn họ căn bản chính là tự tìm đường chết.

Hồ Mị Nhi cau mày, đá vào chân Âu Dương Sát.

Âu Dương Sát cực kỳ không tình nguyện, đi lui đi tới, cuối cùng mới đem bốn người đàn ông bị đánh đến nỗi đi không đi lại được vứt ra ngoài đường.

Về phần Hứa Tiểu Hề, cô ta đã tự bò ra ngoài.

“Tôi buồn ngủ rồi!”, Hồ Mị Nhi lười biếng nói.

“Tôi cũng vậy”, Âu Dương Sát trực tiếp bước lên lầu.

Vụ hành động cướp bóc máu chó này đã thất bại vô cùng thảm hại.

Trên mặt Lôi Tuấn cuối cùng cũng xuất hiện ý cười.

“Hai người không phải nên đi rồi sao?”, Lôi Tuấn nói với Hồ Mị Nhi và Âu Dương Sát.

“Tôi nói này anh Tuấn, anh vong ân bội nghĩa thật đấy, chúng tôi vừa giúp anh giải quyết chuyện phiền toái đấy".

“Đúng vậy, qua cầu rút ván”, Âu Dương Sát cười nói.

“Nhưng…tối nay là đêm động phòng hoa chúc của tôi đấy?”, Lôi Tuấn bất lực nói.

“Không ai ảnh hưởng đến anh cả”.

“Đúng vậy, hai người muốn làm gì thì làm”.

Hai vị Thiên Vương không hề quay đầu lại, bước thẳng lên lầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.