“Em à, được cứu rồi”.
Hứa Phương Hoa kích động nói: “Đây là bạn của anh rể em. Sau này em không cần phải đến giao cơm cho chị nữa. Họ đến đây để giúp chúng ta. Hãy nói với bố mẹ, cứ yên tâm đợi tin tức là được”.
“Woa, không ngờ anh rể lại có bạn lợi hại đến như vậy!”, Hứa Nhã Y kinh ngạc nói.
“Có lẽ là chiến hữu”, Hứa Phương Hoa nói.
“Chị ơi, chị nghỉ ngơi thêm đi, em sẽ về nói với bố mẹ”.
Hứa Nhã Y đặt đồ đạc xuống và chạy về với vẻ vô cùng phấn khích.
Sự xuất hiện của đội cứu hộ này đã gây chấn động khắp thôn làng.
Cả nhà Hứa Phương Hoa rất vui mừng, bất kể sống chết, ít nhất vẫn còn có hy vọng.
Đám người trong thôn thì đủ mọi suy đoán, mọi kiểu trông ngóng.
Tuy nhiên, có người vui mừng có người lo lắng.
Sau khi Triệu Đại Thắng trở về, hắn ta lập tức đến tìm ông cả Hứa và ông hai Hứa.
Đám người bọn họ bắt đầu hoảng sợ!
Trong bóng tối, Lôi Tuấn mò mẫm được một chiếc rễ cây quắt queo.
Anh nhét vào miệng, bắt đầu nhai nuốt…
Nhưng rễ cây không có nước cứng vô cùng, mặc dù anh đã cố gắng nhai nát ra vẫn không thể nuốt trôi nổi.
Lôi Tuấn hiểu, việc này chỉ tổ phí sức thôi.
Giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài, chung quanh chỉ toàn là đá tảng, Lôi Tuấn cảm thấy một nửa thân thể mình sắp mất cảm giác rồi!
Suốt ba ngày liền, anh chỉ hớp chút nước, ngoài ra không có bất cứ cái gì ăn được.
Anh biết rõ, không có cách nào tự cứu, cũng chỉ có thể chờ đợi.
Mặc dù anh có thể chịu đựng được sự hành hạ của bóng tối, nhưng không có thức ăn đồng nghĩa với chết.
“Mình không thể chết được, tuyệt đối không thể”.
“Mình còn có vợ, còn có con gái”.
“Con đường mình phải đi còn rất dài, mình còn có các anh em”.
“Đúng rồi, mình còn phải cưới vợ nữa chứ…”
Âm lượng thì thào của Lôi Tuấn càng ngày càng yếu dần.
Trên thực tế, thông thường đối với những người bị chôn sống, đáng sợ nhất không phải là đói, mà là mất tinh thần.
Lôi Tuấn chỉ có thể cố gắng giữ mình tỉnh táo, cố gắng nhớ lại thật nhiều hồi ức.
Anh sợ bản thân mình không giữ vững nổi, lúc đó có muốn xoay chuyển tình thế cũng vô phương.
Thế nhưng lúc này, anh phải tìm được cái ăn, nếu không có, anh buộc phải ăn đất.
Cánh tay duy nhất còn tự do của Lôi Tuấn không ngừng cào xới đất chung quanh.
Đột nhiên anh dừng lại!
Sao xúc cảm ở tay lại lạ thế này?
Trong lòng Lôi Tuấn thầm mừng rỡ, anh hít sâu một hơi, dồn sức lực ít ỏi vào mấy ngón tay.
Thành công rồi, anh móc được một mảnh gì đó to hơn nắm tay một chút nằm trong khe đá.
Anh lập tức đưa lên miệng nếm thử.
Là than đá!
Có lẽ là lời khẩn cầu của Hứa Phương Hoa đã cảm động trời cao, Lôi Tuấn tình cờ bắt được một miếng than đá có thể ăn được.