Thiên Vương Điện Hạ Trở Lại

Chương 18: Anh Tuấn đi thong thả ạ




Thương Lam nghiến răng nghiến lợi, cô thô bạo nhéo vào chân Lôi Tuấn một cái.

“Ai da!”

Lôi Tuấn đột nhiên hét lên.

“Lôi Tuấn”.

Thương Lam không chịu nổi nữa, cô mắng mỏ: "Mẹ nó, rốt cuộc anh có còn là đàn ông không? Vợ anh bị người khác sỉ nhục ngay trước mặt anh, vậy mà đến cái rắm anh cũng không thả?"

“Thả, thả ngay đây”.

Lôi Tuấn đột nhiên liếc mắt sang ngang, lạnh lùng nhìn Vương Đại Cường nói.

"Giám đốc Vương, tôi thấy sắc mặt anh không được tốt cho lắm, anh sắp gặp chuyện cực kỳ xui xẻo rồi".

“Xui xẻo cái rắm”.

Không đợi Vương Đại Cường lên tiếng, cô ả trang điểm đậm đã mắng trước: "Mày là cái thá gì mà dám nói anh Cường như vậy, ngứa miệng sao?"

“Mẹ nó, câm miệng”.

Lôi Tuấn bất ngờ nâng ly rượu lên, tạt thẳng vào mặt cô ả đó.

“A…!”

Cô ả trang điểm đậm kêu thảm thiết.

“Mày muốn làm gì?”, Vương Đại Cường tức giận hỏi.

“Tao đã nói rồi, mày sắp gặp xui xẻo”, sắc mặt Lôi Tuấn rất bình tĩnh.

“Mày biết tao là ai không?”

“Con mẹ nó, tao mặc kệ mày là ai, dám bắt nạt bà xã tao, hôm nay nếu như mày không tới số, ông đây gọi mày bằng bố”.

Lôi Tuấn đột nhiên đập bàn cái rầm.

Anh choàng tay qua Thương Lam, bước chân cũng nhẹ hơn một chút.

Mặt bàn cứng ngắc lập tức vỡ tan tành thành bột, Lôi Tuấn và Thương Lam cũng kịp lùi vào tường.

“Anh Cường, anh xem, hắn bắt nạt em”.

Cô ả trang điểm đậm điên cuồng nức nở.

“Được rồi, được rồi, đi thay đồ trước đi”.

Vương Đại Cường nóng nảy đẩy cô ả ra.

Thương Lam vô cùng sửng sốt!

Bạch Tiểu Khê và Tôn Vũ cũng bị sốc trước sự thay đổi đột ngột của Lôi Tuấn.

Chuyện gì đang xảy ra vậy, lẽ nào người chồng ở rể này cuối cùng cũng tới lúc bùng nổ rồi sao?

Tư Đồ Lạc biết rõ một khi đắc tội với Vương Đại Cường thì hai vợ chồng nhà này chắc chắn không có kết quả tốt đẹp gì.

Nghĩ vậy, vì muốn tốt cho Thương Lam, hắn ta giải thích đây chỉ là một sự hiểu lầm, đề nghị ngày khác lại bàn bạc tiếp.

“Anh Tuấn, chúng ta đi thôi”.

Thương Lam vừa vui mừng vừa thất vọng.

Vui mừng là vì người chồng vô dụng của mình cuối cùng cũng giống đàn ông một lần.

Còn thất vọng là vì Lôi Tuấn đã gây chuyện lớn như vậy, lần hợp tác này chắc chắn sẽ thất bại.

Cô sợ nếu Lôi Tuấn còn tiếp tục ở lại đây, anh sẽ gây thêm rắc rối, vậy thì càng khó giải quyết hơn.

Nhưng sắc mặt của Lôi Tuấn lại chẳng coi chuyện này ra gì, bình tĩnh nói.

"Bà xã à, em đừng lo, dù sao cũng nhàn rỗi đến phát chán, ngồi chờ xem hắn sẽ gặp chuyện xui xẻo gì?"

“Đồ vô dụng, mẹ nó, mày chán sống rồi”.

Vương Đại Cường lập tức lấy điện thoại ra gọi đàn em của hắn đến.

“Mẹ nó, đừng uống nữa, đến đây hết cho ông”.

Sau khi cúp điện thoại, Vương Đại Cường khinh thường nhìn Lôi Tuấn.

“Chúng ta vẫn nên đi thì hơn!”

Thương Lam thực sự hoảng rồi.

“Đúng đấy, chúng ta đi trước đi”, hai cô bạn thân cũng thuyết phục.

“Hôm nay không ai được phép rời khỏi đây”.

Vương Đại Cường uy hiếp: "Đồ vô dụng, hôm nay ông đây sẽ biến mày thành kẻ tàn phế".

Rầm!

Cánh cửa bị ai đó đẩy mạnh mở ra.

“Anh Cường, kẻ nào đụng đến anh”.

Bên ngoài cửa, đám đàn em điên cuồng kêu lên, vô cùng ầm ĩ.

“Anh Cường ơi, huhuhu…”

Đột nhiên, cô ả lúc nãy bị Lôi Tuấn tạt rượu vào người lại vừa khóc vừa đi vào.

Nhìn thấy cô ả đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới, lớp trang điểm trên mặt bị trôi gần hết.

“Có chuyện gì vậy?” Vương Đại Cường đứng dậy hỏi.

“Anh Cường, có người đánh em”.

Cô ả trang điểm đậm khóc như mưa.

“Mẹ nó, lại là kẻ nào không có mắt nữa vậy?”

Vương Đại Cường hoàn toàn tức giận, vung tay quát mắng: "Đi, bắt tên đó vào đây".

Cô ả trang điểm đậm chạy vào phòng, nhào vào lòng Vương Đại Cường khóc nức nở.

Đám đàn em của Vương Đại Cường lớn tiếng ồn ào đi ra ngoài bắt người.

Bên ngoài là một đám hỗn độn.

Rõ ràng, đang có một người đám người đánh nhau dữ dội.

Song Vương Đại Cường đang ôm cô ả trang điểm đậm trong lòng lại tỏ vẻ vô cùng huênh hoang.

Mặc dù Vương Đại Cường không phải là người của thế giới ngầm, nhưng hắn ta vẫn rất tin tưởng bọn đàn em của mình, huống hồ hắn ta lại là người của tập đoàn Kim Đỉnh, cả thành Hương Giang này, người dám không nể mặt tập đoàn Kim Đỉnh chỉ đếm trên đầu ngón tay.

“Anh họ, vậy…em đi trước đây”.

Tư Đồ Lạc là một cậu ấm không có bản lĩnh, rất sợ hãi khi thấy cảnh đánh nhau.

“Đi cái rắm, ngồi đó”.

Vương Đại Cường đắc ý nói: "Chờ xem kịch hay với anh nữa chứ".

Bạch Tiểu Khê và Tôn Vũ hoảng sợ nháy mắt với Thương Lam.

Bọn họ không phải xuất thân từ gia đình giàu có, gặp phải những chuyện này chỉ muốn tránh đi càng sớm càng tốt.

Đương nhiên là Thương Lam cũng muốn đi.

Nhưng tay cô đã bị Lôi Tuấn giữ chặt.

Lôi Tuấn dựa người vào tường, ung dung châm một điếu thuốc, cười toe toét nhìn chằm chằm phía ngoài cửa.

“Lôi Tuấn, rốt cuộc anh làm sao vậy?”, Thương Lam nhịn không được hỏi.

“Anh có sao đâu?”, Lôi Tuấn giả ngu nói.

“Hôm nay trông anh lạ quá!”

“Em nghĩ nhiều rồi”.

Lôi Tuấn hờ hững nói: "Anh đã nói rồi, dám bắt nạt bà xã anh, nhất định phải trả giá".

Đang nói chuyện, cửa phòng VIP lại một lần nữa mở ra.

Một anh chàng có vết sẹo dài trên mặt cùng một nhóm thuộc hạ xông vào.

Những người này rõ ràng không phải là đàn em của Vương Đại Cường.

Bọn đàn em của Vương Đại Cường cùng lắm cũng chỉ là côn đồ, nhưng đám người này đều là cao thủ đánh đâu thắng đấy, hung thần ác nghiệt, thậm chí trong tay bọn họ còn túm đầu vài tên đàn em của Vương Đại Cường.

Vương Đại Cường nhận ra mặt sẹo, dù sao đối phương cũng rất nổi tiếng.

Tiếc là mặt sẹo không biết hắn ta.

“Những tên bên ngoài, là người của ai?”, mặt sẹo lạnh lùng hỏi.

“Anh Cường, chính là hắn, chính là hắn, chính tên khốn này đã đánh em”.

Cô ả trang điểm đậm vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra mặt sẹo, nhưng cô ta vừa đến Hương Giang không lâu nên không hề biết mặt sẹo là ai, ngẩng đầu hét lớn.

“Tiện nhân, cút đi”.

Vương Đại Cường vừa thấy tình thế không ổn, vội hất cô ả trang điểm đậm kia xuống đất.

“Tên họ Vương kia, anh làm gì vậy?”, cô ả gào khóc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.