“Đúng vậy, đúng vậy!”
Một người dân khác cũng nói: “Chắc chắn là không có ở đây, đội cứu hộ người ta không phải nói rồi sao, không tìm thấy vết tích của người nào cả”.
“Đây là chuyện tốt, không có ai không phải là càng tốt sao!”
“Tôi nghĩ là có thể có chuyện gì đó không tiện lộ diện, nên đã âm thầm rời đi rồi!”
“Ông muốn nói là cậu ta muốn trốn tránh hôn lễ sao?”
“Tôi không nói…”
…
Hai nhà ông cả Hứa và ông hai Hứa cuối cùng cũng chạy đến nơi.
Thấy dân làng bàn tán xôn xao, ông cả Hứa nói: “Chú ba à, đừng tìm nữa, thằng nhóc đó nhất định là không tổ chức nổi hôn lễ nên lén lút bỏ trốn rồi”.
“Đúng vậy, nhìn cậu ta không giống người tốt chút nào”, ông hai Hứa tiếp lời nói.
“Không có bản lĩnh chính là không có bản lĩnh, giả vờ giả vịt gì chứ, còn khiến cả thôn phải lo lắng”, Hứa Thiên nói.
“Đúng thế, đội cứu hộ vất vả lắm đấy, người ta hao tâm tốn của đi tìm lâu như vậy”, Hứa Vĩ nói.
“Được rồi được rồi, đừng tốn sức nữa, giải tán đi giải tán đi!”
Hứa Tiểu Hề càng trực tiếp hơn, lớn giọng kêu gọi dân làng về nhà.
Đối với hai nhà bọn họ mà nói, vĩnh viễn không tìm thấy thi thể của Lôi Tuấn mới là chuyện tốt, mặc dù người chết không thể lên tiếng nói chuyện, nhưng lỡ như điều tra được manh mối thì vẫn rất phiền phức.
Trước sự khuyên bảo của mọi người, bố mẹ của Hứa Phương Hoa cũng dao động rồi.
Không phải là bọn họ không muốn cứu Lôi Tuấn, mà là quá thương xót hai mẹ con Hứa Phương Hoa.
Hai mẹ con nhà này vẫn ngồi ở kia đào bới, vừa khóc vừa la, thực sự là khiến người khác cực kỳ đau lòng.
Cuối cùng dưới sự hợp lực của nhiều người, Hứa Phương Hoa và Tiểu Niệm đã bị khiêng ra khỏi đám bùn đất.
Hứa Phương Hoa đã không còn nước mắt nữa, cả người dính đầy bùn không giống người chút nào.
Tiểu Niệm khóc huhu, nhưng cô bé còn quá nhỏ không có cách nào cả, chỉ là đơn thuần muốn tìm bố, nó chỉ vừa mới nhận bố, thật sự rất sợ sẽ không được gặp lại nữa.
“Được rồi, chỗ này ở lâu cũng không an toàn, mọi người giải tán đi!”
Sau khi đội trưởng đội cứu hộ thông qua báo cáo và suy nghĩ kỹ càng, quyết định từ bỏ cuộc giải cứu này.
Cũng không phải là không muốn cứu một mạng người, mà là làm như vậy phải trả giá quá lớn, quan trọng hơn là, căn bản không hề có người tận mắt chứng kiến Lôi Tuấn bị chôn vùi trong đống đất kia, có lẽ anh đã thật sự đi khỏi thôn này rồi.
Vừa nghe thấy đội cứu hộ sắp rời đi, Hứa Phương Hoa lập tức hoảng loạn.
Cô liều mạng xông lên trước, ôm lấy chân của người đội trưởng.
“Cầu xin anh, tôi cầu xin anh, đừng từ bỏ, xin hãy cứu anh ấy”, Hứa Phương Hoa bất lực cầu xin thảm thiết.
“Chú ơi chú ơi, cầu xin chú cứu bố cháu”, Tiểu Niệm cũng xông lên.
“Hai người bình tĩnh một chút, không có dấu vết sinh mạng cũng là chuyện tốt, anh ta đi rồi cũng tốt hơn đang ở trong đống này nhiều phải không, hai người phải nghĩ thoáng chút, phải nghĩ đến hướng tốt”, đội trưởng bất lực nói.