“Được!”, người của nhà họ Hứa đều tán thành.
“Hứa Thiên, mày đi đưa tin được rồi đó!”, Triệu Đại Thắng nói với Hứa Thiên.
“Để tôi đi!”
Hứa Thiên vội đứng dậy đi ra cửa…
Lúc này trong thôn vẫn còn rất hỗn loạn, gần như tất cả mọi người đều ra ngoài nghe ngóng chuyện vừa xảy ra, nhưng hỏi tới hỏi lui không có ai mất tích, và cũng không có ai đi đến phía sau núi.
Cả nhà Hứa Phương Hoa lo lắng đứng trên đường.
Hứa Phương Hoa ôm Tiểu Niệm, sốt ruột ngóng nhìn.
Chấn động phía sau núi lớn như vậy, chắc chắn Lôi Tuấn có thể nghe thấy được.
Theo lý thì anh đã trở về rồi, thế nhưng…
“Không thể nào, không thể nào!”
Hứa Phương Hoa cắn môi, lẩm bẩm: “Không sao đâu, chắc chắn không sao đâu!”
“Mẹ, mẹ ơi, khi nào bố mới trở về?”, Tiểu Niệm cũng lo lắng hỏi.
“Tiểu Niệm ngoan, đừng sợ, bố sẽ mau chóng trở về thôi!”
“Chị, chị…”
Hứa Nhã Y chạy đến, thở hổn hển nói: “Em đã hỏi tất cả mọi người, nhưng không ai thấy anh rể cả!”
“Em ba à, không hay rồi!”
Đột nhiên Hứa Thiên từ phía sau núi lao đến.
“Sao vậy?”, cả nhà Hứa Phương Hoa lập tức tiến lên.
“Anh…”
Thoạt nhìn Hứa Thiên có vẻ rất mệt, hắn ta đứng thở gấp một hồi rồi mới nói: “Không hay rồi, trước đó anh có thấy Lôi Tuấn đi ra sau núi, hiện tại chỗ đó bị sụp, có khi nào…”
“Anh nói bậy bạ gì đó?”, Hứa Phương Hoa nghẹn ngào kêu lên.
“Anh không nói bậy, là anh tận mắt thấy đấy!”
“Sao anh ấy lại ra sau núi?”
“Sao anh biết, cái tên bạn trai của em lúc nào cũng thần thần bí bí…”
“Không thể nào, không thể nào…”
“Tin hay không tùy em, dù sao anh cũng chỉ đến báo tin”.
Nói xong, Hứa Thiên lập tức quay đi, châm một điếu thuốc để che giấu sự chột dạ của mình.
“Anh Tuấn!”
“Bố…”
Mẹ con Hứa Phương Hoa khóc nấc lên.
Tuy chuyện này rất khó tin, nhưng Lôi Tuấn mãi vẫn không trở về, có thể thấy…
Phùng Thục Phân nhanh tay ôm lấy Tiểu Niệm.
Lúc này, Hứa Phương Hoa đã co rúm người ngã ra đất.
Cô lồm cồm bò dậy, lảo đảo chạy về phía sau núi.
Lôi Tuấn chính là ông trời của mẹ con cô, nếu anh chết đi, chẳng khác nào trời sập xuống!
Theo sau cô là em gái Hứa Nhã Y, còn có Hứa Hán Văn xách theo cái xẻng.
“Mau đi cứu người!”
Không biết là ai hô lên, người trong thôn vội vàng chạy ra sau núi.
Cứu người vốn là bản năng của con người.
Mặc dù Lôi Tuấn không phải người trong thôn…