Biệt thự được xây rất nhanh.
Chỉ trong vòng mười ngày đã hoàn thiện tầng ba rồi.
Sắp đến khâu trang trí nội ngoại thất.
Tuy nơi này là vùng nông thôn, nhưng có rất nhiều bà con gần xa lui tới.
Người sáng suốt vừa nhìn liền biết ngôi biệt thự này dùng vật liệu rất đặc biệt, không chỉ đắt đỏ, hơn nữa tất cả đều bảo vệ môi trường, và quan trọng nhất chính là… đắt!
Ngoại trừ căn biệt thự này, thì việc khiến người trong thôn chú ý chính là hôn lễ của Hứa Phương Hoa.
Mắt thấy thời gian ngày càng đến gần, nhưng Lôi Tuấn lại không hề có một chút hành động nào!
Không chỉ dân làng xung quanh đây, ngay cả người nhà của Hứa Phương Hoa cũng khó mà yên lòng.
Bố mẹ Hứa đã nhiều lần dò hỏi, nhưng Lôi Tuấn vẫn luôn tỏ thái độ thản nhiên.
Chỉ có Hứa Phương Hoa vẫn bình thản như không có chuyện gì.
Lòng cô đã quyết, hôn lễ có cũng được, mà không có cũng chẳng sao.
Nếu Lôi Tuấn đã bằng lòng cưới cô, chỉ cần có thể ở cạnh nhau là đã hạnh phúc rồi.
Sau giờ cơm trưa, Triệu Đại Thắng dẫn theo mười mấy tên đàn em vọt vào nhà Hứa Phương Hoa.
“Mày lại tới làm gì?”, Hứa Hán Văn lạnh lùng hỏi.
“Hừ, làm gì à?”
Triệu Đại Hắng hung hăng nói: “Ông chủ của tôi nói cho ông thêm 100 ngàn, tổng cộng là 600 ngàn tệ để mua căn nhà nát của ông, giờ thì được rồi chứ?”
“Sáu trăm ngàn hay sáu triệu thì tao cũng không bán, trong thôn bị sụp lún khắp nơi, tất cả đều là việc ác của mày!”
Đối với Hứa Hán Văn, mảnh đất này là do ông cha để lại, có chết đói cũng không bán cho người khác.
“Đúng là không biết điều!”
Triệu Đại Thắng la to: “Không bán cũng phải bán, bằng không ông đây dỡ nhà của các người!”
“Dù có phải ngủ ngoài đường cũng không bán!”
“Mỗi ngày tôi dẫn người đến phá nhà ông, ông già rồi không sợ, chẳng lẽ con cháu ông cũng vậy à?”
“Triệu Đại Thắng, mày đừng có làm càn!”
“Các người cho người đánh gãy chân tôi, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, tôi nhất định sẽ báo thù!”
“Tao liều mạng với mày…”
Người hào hoa lịch lãm như Hứa Hán Văn vốn không biết đánh nhau.
Còn chưa đến gần thì đã bị hai tên đàn em của Triệu Đại Thắng quật ngã ra đất, sau đó đấm đá túi bụi.
Hai mẹ con nhà họ Hứa vô cùng hoảng hốt, thế nhưng bọn họ bị người khống chế, chỉ có thể lớn tiếng kêu la.
“Đừng đánh bố tôi!”