Thiên Vương Điện Hạ Trở Lại

Chương 157 "Anh dành dụm được một ít".




Đó là một đội thi công xây dựng. Bọn họ dừng lại ngay bên cạnh nhà của Hứa Phương Hoa.

Kỹ sư, kỹ thuật và chủ thầu lần lượt xuống xe.

Đa phần là công nhân xây dựng.

"Anh rể, anh nhìn gì vậy?"

Em vợ Hứa Nhã Y đi ra khỏi cửa, lên tiếng hỏi Lôi Tuấn.

"Không có gì, anh phơi nắng thôi", Lôi Tuấn cười nói.

"Ơ, những người này làm gì thế?"

"Không biết, chắc là xây nhà".

"Mảnh đất ấy bỏ hoang bao năm qua, nghe nói là vì rao giá quá cao. Xem ra là vị đại gia nào đó mua rồi".

Hứa Nhã Y tinh nghịch, tới gần nghe ngóng.

Không bao lâu sau, cô ta trở về, nói: "Anh rể, có người mua thật rồi, nghe nói là chuẩn bị xây biệt thự. Thôn Hà Sơn chúng ta cũng có đại gia rồi".

"Ừm, cũng hay".

Lôi Tuấn cười, châm một điếu thuốc.

"Phải rồi, Nhã Y, em học ở đâu?", Lôi Tuấn hỏi.

"Sang năm em sẽ tới học ở thành Thiên Hoa", Hứa Nhã Y đắc ý nói.

"Được đấy, thành Thiên Hoa là thành phố lớn nhất Trung Vực Hoa Hạ, chỉ thua mỗi thủ đô. Em nhớ chăm chỉ học hành, nhất định sẽ có cơ hội phát triển", Lôi Tuấn khen ngợi.

"Haizz..."

Hứa Nhã Y thở dài: "Bố về hưu rồi, nhà em chỉ có cái mảnh đất ấy. Bây giờ em còn không biết lấy tiền học phí ở đâu ra đây".

"Không sao, đến lúc đó anh sẽ giúp em", Lôi Tuấn cười nói.

"Anh rể, anh xuất ngũ rồi mà vẫn có lương à?"

"Anh dành dụm được một ít".

"Thôi, anh mà có tiền thì nghĩ cách làm đám cưới đi".

"Không vội, một tháng cơ mà".

"Nói cứ như kiểu mọi chuyện đều nằm trong tầm tay của anh vậy".

"Đương nhiên rồi, anh là anh rể em đấy", Lôi Tuấn cười đắc ý.

"Anh rể, anh thật đẹp trai".

Nói xong, Hứa Nhã Y cười khúc khích chạy đi mất.

Lôi Tuấn rất hài lòng về cô em vợ này. Hứa Nhã Y hồn nhiên lương thiện, hoạt bát cởi mở, ăn đứt đám họ hàng nhà họ Hứa.

Phía xa xa, ông cả Hứa và ông hai Hứa dẫn con cái tới.

Lôi Tuấn biết lại sắp có rắc rối rồi. Anh quay người vào nhà.

...

"Cái gì, chú để Phương Hoa gả cho cái thằng nghèo kiết xác này?", ông cả Hứa phẫn nộ chất vấn.

"Đúng thế anh cả, dù sao hai đứa nó cũng có con với nhau rồi", Hứa Hán Văn cúi đầu đáp.

"Không được, tôi không đồng ý".

Ông cả Hứa cất cao giọng: "Mỗi thế hệ của nhà họ Hứa chúng ta đều tuân thủ bổn phận, chuyện này tuyệt đối không được! Theo tôi thì nên gả Phương Hoa cho Triệu Đại Thắng, con trai của trưởng thôn. Người ta là người làm ăn lớn, giàu có nhất thị trấn, thậm chí còn có tiếng trong cả huyện nữa".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.