Thiên Vương Điện Hạ Trở Lại

Chương 152 "Mẹ kiếp, tất cả nghe kỹ cho tôi".




Kể xong câu chuyện, Lôi Tuấn rời khỏi nhà họ Tần, đưa mẹ con Thẩm Sơ Tuyết về lại nơi năm xưa họ gặp nhau. Thương Lam ở lại cũng không có ý định đi theo, cô biết mình chỉ là người thứ hai.

Ngôi làng của Thẩm Sơ Tuyết nằm ở thôn Sơn Hà, sau khi họ quay về thì đến thẳng nhà bố mẹ cô.

Về đến nơi mới biết, hóa ra Sơ Tuyết là cái tên cô tự đặt cho mình vì năm đó giận bố mẹ, không muốn liên quan gì đến họ nữa.

Tên thật của cô là Hứa Phương Hoa, nhà họ Hứa cũng khá có tiếng trong vùng.

Ngay khi thấy Hứa Phương Hoa dắt theo một người đàn ông và một đứa bé về cùng, cả nhà họ Hứa nhao nhao bàn luận, đặc biệt là ông cả Hứa và con trai con gái ông ta.

Họ nhao vào chỉ trích Hứa Phương Hoa, cho rằng cô đã bôi do trát trấu vào thể diện của nhà họ, đã thế còn dắt về một người đàn ông nhìn có vẻ nghèo rớt mùng tơi.

Nhà họ Hứa cũng chỉ đến thế mà thôi.

Lôi Tuấn cảm thấy, một gia tộc tốt thực sự sẽ không càn quấy như thế.

Các thế hệ trước đã đành, ngay cả các thế hệ trẻ cũng hầm hố như thế, đúng là quá đáng.

Vậy nên anh cũng nổi giận.

"Các người có tư cách gì mà nói chúng tôi?"

"Mày nói cái gì?", bác cả tức giận quát.

"Thằng nhóc, mày là cái thá gì?", bác hai cũng hét lên.

"Đúng thế, thằng nghèo kiết xác, nếu không vì mày thì nhà họ Hứa cũng chẳng bị mất mặt".

Người lên tiếng lần này là anh họ cả Hứa Thiên.

"Mẹ kiếp, mày muốn ăn đòn à?", anh họ hai Hứa Vĩ nói.

"Mau cút đi, nơi này không chào đón cậu", chị họ hai Hứa Tiểu Hề nói.

"Câm miệng!"

Lôi Tuấn lại quát lên: "Các người là cái thá gì mà ở đây hùng hổ như thế?"

"Lôi Tuấn, đừng mà", Hứa Phương Hoa lo lắng nói.

...

Lôi Tuấn kéo Hứa Phương Hoa lên, rồi lại bế cô bé Tiểu Niệm đang rất hốt hoảng lên.

"Mẹ kiếp, tất cả nghe kỹ cho tôi".

Lôi Tuấn hô to: "Tôi là Lôi Tuấn, là chồng của Hứa Phương Hoa, là bố của Tiểu Niệm, đến tôi còn không có tư cách quát tháo vợ con tôi, mẹ kiếp, các người càng không xứng!"

Lôi Tuấn không thể nhịn được nữa, cũng bắt đầu văng tục.

Anh đã thề là sẽ không để vợ con phải chịu tổn thương nữa, kể cả đám người thân này cũng không được.

"Phản rồi, phản rồi".

Bác cả vỗ bàn đứng lên, quát: "Cút ra ngoài! Tống cổ nó ra ngoài!"

"Cút mau...", Hứa Tiểu Hề khinh thường ra mặt.

"Có nghe thấy không, đuổi các người đó!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.