*Chương có nội dung hình ảnh
Tần Mỹ Ngọc hoảng hốt van nài, nhưng không ai có thể giúp cô ta.
"Câm miệng!"
Lôi Tuấn không nhịn được nói: "Cô nên cảm thấy may mắn vì không tham dự vào, nếu không thì lúc này cô đã chết rồi".
"Lôi Tuấn".
Thương Lam kéo nhẹ áo anh.
"Chị sai rồi, chị sai rồi, xin em hãy tha cho chị lần này, đừng gọi cảnh sát bắt chị".
Tần Mỹ Ngọc thật sự hoảng hốt, ngồi bệt trên mặt đất lau nước mắt...
"Được rồi!"
Lôi Tuấn thở dài nói: "Nể tình cô là người nhà họ Tần, tôi tha cho cô lần này. Tạm thời cô làm trợ lý cho Thương Lam trước đi, làm tốt thì cái gì cũng có. Nếu cô còn dám làm chuyện ác nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"
"Cảm ơn đi mau lên!", Trương Quế Trân vội vàng nói.
"Đúng thế em hai, mau cảm ơn đi", Tần Mỹ Kiều cũng nói.
"Cảm ơn em rể, cảm ơn anh Tuấn đã giơ cao đánh khẽ".
Tần Mỹ Ngọc bò tới, liên tục nói cảm ơn.
"Được rồi, cứ thế đi".
Lôi Tuấn cầm tay Thương Lam, nói: "Theo anh ra ngoài một lát được không?"
"Bây giờ à?", Thương Lam tò mò hỏi.
"Anh có chuyện muốn nói với em".
"Được".
Thương Lam cầm một chiếc áo khoác, đi theo Lôi Tuấn ra ngoài.
...
Đêm khuya, trong vườn của khu biệt thự không còn ai nữa.
Lôi Tuấn và Thương Lam ngồi trên ghế, bầu không khí hơi nặng nề.
"Sao vậy, anh có tâm sự gì à?", Thương Lam hỏi.
"Em gả cho anh có vui không?", Lôi Tuấn hỏi.
"Em... không biết phải nói thế nào".
"Nghĩ gì thì cứ nói thế".
Lôi Tuấn giơ tay khoác kín áo vào cho Thương Lam.
Thương Lam nhìn Lôi Tuấn, ngẩn ngơ mất nửa phút...
"Mới đầu em không hiểu vì sao bố em nhất quyết phải gả em cho một người xa lạ".
"Nói thật ra, bề ngoài của anh rất xuất sắc, nhưng mấy năm nay, em chỉ muốn chứng minh với nhà họ Tần rằng mình không phải người ăn không ngồi rồi, vậy nên chỉ chú trọng tới công việc, không quan tâm đến anh".
"Có đôi khi, em cũng cảm thấy anh không giống người bình thường".
"Nhưng em chưa bao giờ nghĩ là anh lại giỏi như thế. Anh không muốn để em biết thân phận của anh, em cũng không hỏi nữa. Nhưng em phải nói với anh rằng, hôm qua trước khi anh xuất hiện, em đã đưa ra quyết định, chỉ cần anh còn sống, cho dù không một xu dính túi, em cũng sẽ không rời bỏ anh".
Nói xong, Thương Lam ngẩn ngơ nhìn anh.
"Anh tin tưởng em".
Lôi Tuấn cười khổ: "Trong ba năm ở nhà họ Tần, niềm vui duy nhất của anh là gặp em. Chúng ta từ người dưng thành vợ chồng, từ danh nghĩa cho đến lúc nương tựa lẫn nhau. Em rất đẹp, rất ưu tú, là một người rất tốt, nhưng có đôi khi, ông trời thích trêu đùa con người".
"Lôi Tuấn".
Thương Lam chớp mắt, nói: "Hôm nay anh lạ lắm, có gì thì cứ nói với em. Cho dù đến khi trời sáng, tất cả những gì có được trong ngày hôm qua đều biến mất hết, em cũng có thể chịu được".
"Không phải chuyện đó".
Lôi Tuấn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám.
Xem ảnh 1