Âu Dương Sát nói: “Mỗi lần đều là cô, đồ đàn bà thối”.
“Tôi đã nói điện chủ thiên vị mà!”
Cao Cương trách cười nói: “Kiếp sau tôi làm phụ nữ, hầu hạ điện chủ”.
“Này này này này…”
Hồ Mị Nhi cười nói: “Ba anh thợ giày thối, còn giở trò đanh đá với bản cô nương?”
“Ha ha ha ha…”
Lôi Tuấn cười điên cuồng nói: “Được rồi các anh em, tôi hiểu tình cảm của các anh em, Lôi Tuấn tôi thề, bất kể khu vực nào có chiến sự, chỉ cần cần thiết, tôi lập tức rút đao đến tương trợ, có được không?”
“Điện chủ, quân vô hý ngôn”.
Lần này, ba Thiên Vương nam cùng đồng thanh nói.
“Nhất ngôn cửu đỉnh”.
Lôi Tuấn ngửa cổ lại uống một chai rượu.
Anh cũng không nỡ xa các anh em, anh cũng yêu vẻ hoang dại trên sa trường, nhưng anh mệt mỏi vì chém giết, quan trọng hơn là, anh đã thề, sẽ không để Thẩm Sơ Tuyết và Tiểu Niệm bị tổn thương.
Vừa đoàn tụ, đã chia xa, đau không chịu nổi!
“Anh Tuấn”.
Hồ Mị Nhi chuyển chủ đề nói: “Anh đi rồi, nhà họ Tần làm thế nào? Thương Lam làm thế nào?”
“Hết cách”.
Lôi Tuấn nhàn nhạt nói: “Ba năm nay, tôi đã âm thầm giúp nhà họ Tần rất nhiều lần, nhưng tôi biết rõ, nhà họ Tần ngoại trừ Thương Lam, không ai có thể chống đỡ, nhưng hôm nay tôi lại tặng một món quà lớn cho nhà họ Tần, như vậy, đủ để nhà họ Tần chi tiêu mười năm”.
“Đúng thế, anh đã làm nhiều rồi”, Hồ Mị Nhi nói nhỏ.
“Còn Thương Lam vợ tôi, cho đến hiện tại, cô ấy vẫn không biết thân phận thực sự của tôi, tuy cô ấy cũng là người số khổ, tuy chúng tôi là vợ chồng thật, nhưng đối diện với Thẩm Sơ Tuyết và Tiểu Niệm, tôi chỉ có thể lựa chọn Thẩm Sơ Tuyết và Tiểu Niệm”.
“Thực ra cũng không có gì”.
Hồ Mị Nhi an ủi nói: “Qua đêm nay, nhà họ Tần chắc chắn sẽ thăng quan tiến chức vùn vụt, cho dù năm đó nhà họ Tần có ơn với ông cụ, anh đã cứu cả nhà họ Tần, vậy cũng đủ rồi”.
“Đủ thì chắc chắn không đủ, nhưng trước mắt chỉ có thể như vậy”.
Lôi Tuấn nâng cốc nói: “Các anh em, phải trân trọng nhiều hơn, đều là thân phận Thiên Vương, chuyện nhỏ không cần đích thân làm, nếu có một ngày đất nước gặp nạn, tôi chắc chắn sẽ dẫn theo mọi người giết chúng không còn mảnh giáp”.
“Giết chúng không còn mảnh giáp”.
Tứ đại Thiên Vương cùng nâng cốc, khí thế hùng tráng, giọng nói vang vọng.
Ông chủ quán vốn muốn mở cửa nghe lén, nhưng bị dọa sợ ôm đầu chạy về…
“Tôi đi trước, Mị Nhi, cô ở cùng bọn họ”, Lôi Tuấn đứng lên nói.
“Được, tôi nhất định sẽ tiếp tử tế”, Hồ Mị Nhi cũng đứng lên.
“Điện chủ…”
Vẻ mặt của ba Thiên Vương còn lại lưu luyến không nỡ.