Thiên Vương Điện Hạ Trở Lại

Chương 141 Lẽ nào là lời chúc mừng sao?




Hành động này của anh khiến người nhà họ Tần ngẩn người, đồng thời dọa sợ tứ đại Thiên Vương.

Người nhà họ Tần cho rằng, bọn họ đã từng rất quá đáng với Lôi Tuấn, bây giờ Lôi Tuấn có thể không tính toán hiềm khích cũ đã là tốt lắm rồi, tuyệt đối không ngờ anh lại quỳ xuống dập đầu với thân phận cháu rể!

Nhưng tứ đại Thiên Vương lại cùng đứng lên.

Bọn họ nhất loạt quỳ xuống, đồng thanh nói: “Vãn bối, chúc lão phu nhân sống lâu trăm tuổi, phúc thọ an khang”.

Giọng nói của bốn người bọn họ không lớn, nhưng lại âm vang có lực.

Nhưng Kim Bưu và Ngô Bân, hai nhân vật lớn này chỉ có thể lúng túng đứng đó.

Bọn họ là người ngoài, đương nhiên không thể quỳ xuống dập đầu.

Nhưng hành động của tứ đại Thiên Vương đã dọa sợ người nhà họ Tần, cũng chấn động đến khách quý xung quanh.

Người nhà họ Tần ngẩn người hồ đồ, cũng quỳ xuống theo.

Đây là sự hiếu kính cao nhất mà lão phu nhân có được từ khi Tần Văn Sơn qua đời đến nay.

Những người xung quanh không hiểu, bốn vị đại gia ngầm đó, từng người đều rất lợi hại, thân phận địa vị của bất kỳ người nào trong số họ rõ ràng đều hơn cả ông chủ Kim, nhưng bọn họ lại quỳ bái?

Lẽ nào… bốn người này là người thân của Lôi Tuấn?

Đương nhiên người bình thường không biết, Thiên Vương Thần Điện đối xử với anh em như người thân.

Trong lòng tứ đại Thiên Vương, người thân của Lôi Tuấn chính là người thân của mình.

Lôi Tuấn quỳ, đương nhiên bọn họ không có lý nào không quỳ.

Khuôn mặt Lão phu nhân đầy vẻ hiền từ, sờ khuôn mặt của Thương Lam và Lôi Tuấn, cười rạng rỡ: “Tốt tốt tốt…”

Lôi Tuấn đỡ Thương Lam đứng lên.

Tứ đại Thiên Vương đứng lên.

Người nhà họ Tần đứng lên…

Cuối cùng buổi tiệc mừng thọ này đã có không khí của mừng thọ, cũng dành được lòng người.

Lúc này, tất cả khách quý đều chắc chắn quan hệ giữa Lôi Tuấn và bốn người này không bình thường, còn nhà họ Tần có thể có con rể giàu có quyền uy như này là cái phúc tám đời tu được.

Trương Quế Trân là gia chủ, cũng rất hối hận.

Nhưng trong lúc này, bà ta chỉ có thể đè nén nỗi bất an trong lòng, tiếp tục tiệc mừng thọ…

Dù sao lão phu nhân tuổi đã cao, rời khỏi hội trường đi nghỉ ngơi trong tiếng chúc mừng của mọi người.

Còn nhà họ Tần lúc này tuyệt đối không dám bỏ bê lão phu nhân.

Qua ba tuần rượu.

Đúng lúc ông chủ và tinh anh các ngành nghề giao lưu với nhau, Lôi Tuấn mỉm cười.

“Sĩ quan Ngô, chi bằng nhân cơ hội này, nói chuyện của câu lạc bộ Hắc Long cho mọi người đi”.

Lôi Tuấn cười híp mắt, nói với Ngô Bân.

“Được!”

Ngô Bân đứng lên nói: “Cũng coi như cho giới kinh doanh Hương Giang viên thuốc an thần”.

Micro được đưa đến tay Ngô Bân.

Ông ta ngẩng cao đầu sải bước, đứng lên sân khấu.

Hội trường liền trở nên yên tĩnh, dù sao bây giờ Ngô Bân cũng là người nổi tiếng, đại anh hùng trong lòng của người dân thành phố.

Mọi người ngóng chờ nhưng lại không biết ông ta muốn nói gì?

Lẽ nào là lời chúc mừng sao?

“Thưa các vị…”

Ngô Bân hắng giọng, hào sảng nói: “Những người ngồi đây đều là tinh anh giới thương mại, ông chủ của các cơ quan đơn vị, còn có rất nhiều người thân, bạn bè của nhà họ Tần... Nhân cơ hội này tôi muốn kể một chuyện, là chuyện về câu lạc bộ Hắc Long đang sôi sục gần đây.

Ông ta vừa nói ra, cả hội trường im lặng như tờ!

“Câu lạc bộ Hắc Long, làm xằng làm bậy ở Hương Giang, hãm hại người dân, tội ác chồng chất”.

“Nhưng câu lạc bộ Hắc Long có năng lực chống lại trinh sát siêu mạnh, lại dựa vào thế lực lớn, vì vậy nhiều năm nay tuy biết chúng làm điều ác nhưng cũng khó mà tấn công vây bắt, nhưng trước đây không lâu, sự việc đã có cơ hội chuyển biến”.

“Dưới sự hỗ trợ của ông chủ Kim và anh Lôi, chúng tôi đã biết được nơi ẩn náu của câu lạc bộ Hắc Long, tôi đã tập trung tinh anh, trong một đêm, nhổ cỏ tận gốc câu lạc bộ Hắc Long thành công”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.