Mặt Sẹo đá bay từng tên một, nhưng bọn họ lại tiếp tục bò đến…
Mặt Sẹo vốn nổi danh thưởng phạt phân minh, tâm địa độc ác.
Hôm nay xem dáng vẻ căng thẳng của hắn, có thể thấy được đám đàn em đã thật sự gây họa lớn, lúc này chỉ có thể cầu xin, may mắn giữ được nửa cái mạng đã là phước đức trời ban.
Mặt Sẹo cảm thấy rất tức giận!
Cứ ngỡ đêm nay sẽ bình yên trôi qua, ai ngờ đám đàn em chẳng được tích sự gì này lại gây họa lớn cho hắn. Vốn dĩ hắn còn định xin gia nhập đội ngũ của Bắc Thiên Vương, hiện tại e là công cốc.
Càng nghĩ càng giận, Mặt Sẹo hận không thể đánh chết đám người này ngay lập tức.
“Anh Đao tha mang, bọn em không dám nữa!”
“Xin anh tha mạng!”
“Van xin anh, em sai rồi!”
Ba người Tóc Trắng liều mạng tát vào mặt mình.
Đám đàn em còn lại thấy đại ca của mình bị đánh nửa sống nửa chết cũng bắt đầu tự tát vào mặt mình.
“Mặt Sẹo!”
Lôi Tuấn lạng lùng kêu lên một tiếng.
“Có tôi đây!”
Mặt Sẹo lập tức chạy đến.
“Sai do người cầm đầu, tội không đáng chết, ở đây có rất nhiều người, vậy được rồi!”
“Cảm ơn anh Tuấn tha mạng!”
Mặt Sẹo thở hắt ra một hơi, quay sang nói với Quỷ Ca và Tóc Trắng: “Còn không mau quỳ xuống cảm ơn!”
Lúc này, Quỷ Ca đã không còn đứng lên nổi nữa.
Tóc Trắng dẫn người đến đỡ lấy hắn ta, đưa đến trước người Lôi Tuấn.
“Cảm ơn anh!”
“Cảm ơn cảm ơn…”
Đám người liên tục dập đầu.
“Không phải tôi, là cô ấy!”, Lôi Tuấn chỉ sang Hồ Mị Nhi.
“Cảm ơn quý cô!”
Mấy tên xui xẻo lại quay sang Hồ Mị Nhi.
“Cũng không phải tôi, là cô gái chơi đàn ghi-ta kia!”, Hồ Mị Nhi lười biếng nói.
Tóc Trắng lại đỡ Quỷ Ca đến quỳ trước người cô gái kia.
“Tôi tôi tôi…”
Cô ta ngơ ngác không biết phải làm sao, suýt nữa đã khóc lên.
“Được rồi, cút hết đi!”
Lúc này, người lên tiếng là Đông Thiên Vương Lý Lăng Phong.
Vốn dĩ hiếm lắm các anh em mới có cơ hội tụ họp, định vui vẻ uống một chầu, ai ngờ lại bị đám râu ria này quấy rầy.
Với tư cách là đại ca, anh ta hiểu rất rõ Lôi Tuấn.
Thật ra Điện Chủ cũng không tức giận, anh ấy chỉ muốn thay Mặt Sẹo dạy dỗ đàn em một phen mà thôi.
Sau khi bị đánh một trận tơi tả, cuối cùng, Tóc Trắng và Quỷ Ca cũng nhặt được một mạng.
Theo lệnh của Mặt Sẹo, bọn họ thu dọn tàn cuộc, sau đó bồi thường tổn thất cho chủ quán.
“Em gái, đừng sợ, anh trai này sẽ đưa em về nhà!”
Lôi Tuấn chỉ vào Mặt Sẹo và nói với cô gái chơi đàn ghi-ta đang run rẩy.
“Tiền này cho em, cố mà học cho tốt!”
Hồ Mị Nhi lấy xấp tiền trên bàn đặt vào tay cô gái.
“Ông chủ, tính tiền!”
Sau đó cô ta lại lấy ra một xấp tiền, đặt lên bàn.
“Chuyện nhỏ, đừng để trong lòng!”
Lôi Tuấn đứng dậy, vỗ vỗ vai Mặt Sẹo, sau đó dẫn đầu đi ra ngoài.
Sau lưng vang lên âm thanh xì xào bàn tán…
Rốt cuộc năm người kia là nhân vật lớn như thế nào?
Chẳng những đánh đấm giỏi, mà còn có rất nhiều tiền.
Tiện tay cho cô gái kia 10 ngàn tệ, lại đưa cho ông chủ 10 ngàn.
Xem ra lần này chủ tiệm nhân họa đắc phúc rồi!
Có rất nhiều quần chúng vây xem nhịn không được lặng lẽ theo sau.
Bóng của năm người phía trước khiến người ta có cảm giác cực kỳ áp lực.
Tuy nhiên, khi đám người đi đến bên ngoài ngõ nhỏ thì phát hiện có hai chiếc Rolls-Royce đỗ ở đấy, còn có người cung kính mở cửa xe…
Tại một câu lạc bộ cực kỳ xa hoa.
Trong một căn phòng VIP khổng lồ nằm trên tầng cao nhất của Thiên Vương Thần Điện, trên mặt bàn bày đủ loại rượu quý.
Cửa phòng mở ra, Kim Bưu cười tươi rói bước vào.
“Các vị, hôm nay đứa em này sẽ phục vụ cho các vị”, Kim Bưu ra vẻ cung kính nói.
“Ông chủ Kim, làm cái quỷ gì vậy?”, Hồ Mị Nhi cười hỏi.
“Vào, vào đi, vào bên trong này…”
Kim Bưu vung tay, ngoài cửa có một loạt mỹ nữ ăn mặc tươi mát bước vào.