Thiên Vương Điện Hạ Trở Lại

Chương 115 “Vậy các anh chị muốn gì nào?”




Lôi Tuấn cười nói: “Cậu cứ theo dõi đến bọn chúng trước đi, hại người nhà của tôi, không có chuyện chết dễ dàng vậy được, hai tên khốn đó, tôi sẽ đích thân tính sổ, chính là ngày tổ chức tiệc mừng thọ của của bà cụ nhà họ Tần”.

“Tuân lệnh!”

Mặt sẹo đã hiểu ý Lôi Tuấn, không nói thêm nữa.

“Thưa anh Kim, anh Lôi”, quản gia đứng ngoài cửa nói.

“Sao vậy?”, Kim Bưu hỏi.

“Cô Hồ đến rồi”.

“Ái dà, nữ thần của tôi”.

Kim Bưu lập tức đứng dậy, lao ra ngoài.

Hồ Mị Nhi đẹp đến ngây người!

Nhưng khi đứng chung với Thẩm Sơ Tuyết, hai người lại mang vẻ đẹp rất khác nhau.

Một người có đôi mắt quyến rũ câu hồn.

Một người trong trẻo thuần khiết như dòng suối nhỏ.

“Cô Hồ, xin mời ngồi”.

Nhiều năm đã trôi qua, khi gặp lại Hồ Mị Nhi, Thẩm Sơ Tuyết rất căng thẳng.

“Không không không, mời phu nhân ngồi”, đối diện với Thẩm Sơ Tuyết, Hồ Mị Nhi vô cùng lễ độ.

“Phu nhân thật là xinh đẹp”, Hồ Mị Nhi khen không tiếc lời.

“Quá khen rồi, cô Hồ đẹp hơn tôi nhiều”, Thẩm Sơ Tuyết vẫn chưa thể thả lỏng.

“Nhanh thật đấy, đứa bé cũng đã lớn rồi”, Hồ Mị Nhi cảm thán.

“Ừ, đúng vậy!”

Thẩm Sơ Tuyết lễ phép nói: “Mấy năm nay, thật cảm ơn các vị đã chăm sóc cho anh Tuấn”.

“Làm gì có, là anh ấy chăm sóc chúng tôi mới đúng”.

Trước mặt Thẩm Sơ Tuyết vô tri không biết gì, Hồ Mị Nhi vội vàng trả lời.

Nhớ lại năm xưa, lúc Thẩm Sơ Tuyết còn trẻ đã cứu mạng Lôi Tuấn, mới có Thiên Vương Thần Điện ngày nay.

Có thể nói, Thẩm Sơ Tuyết chính là đại ân nhân của Thiên Vương Thần Điện.

Thẩm Sơ Tuyết chỉ biết Lôi Tuấn tham gia quân đội, căn bản không ngờ đến thành tựu ngày hôm nay của anh, hơn nữa những chuyện này, nếu không phải vạn bất đắc dĩ sẽ chẳng có ai nói sự thật cho cô biết cả.

Dù sao, sức mạnh của Thiên Vương Thần Điện đúng là ngoài sức tưởng tượng.

Người bình thường không hiểu nổi, cũng không chấp nhận nổi.

“Ối giời ơi, sĩ quan Hồ đến rồi đấy à”.

Kim Bưu bước nhanh tới, mặt mày tươi như hoa xuân.

Từ ngày gặp Hồ Mị Nhi, Kim Bưu đã biết thế nào là thần hồn mê mẩn. Là kẻ giàu có nhất thành Hương Giang, thứ hắn không bao giờ thiếu chính là tiền và gái đẹp, thế nhưng hắn chẳng thể nào chống lại nổi sức quyến rũ ma quái của Hồ Mị Nhi.

Có điều nói gì thì nói, Kim Bưu cũng chỉ dám nằm mơ thôi.

Hồ Mị Nhi là ai nào? Hắn biết, quá biết nữa là khác!

Là Nữ vương La Sát!

Ảo mộng của người đàn ông này, cũng chính là ác mộng của hắn.

“Chào ông chủ Kim, thần sắc không tệ chút nào!”, Hồ Mị Nhi cười nói.

“Nhờ sĩ quan Hồ cả đấy, mấy ngày rồi không gặp, cô lại càng xinh đẹp, đúng là để người ta thèm chảy cả nước miếng!”

“Ông chủ Kim à, đùa giỡn cũng được thôi, nhưng giá đắt lắm đấy”.

“Không dám, không dám”.

Kim Bưu lập tức khúm núm cười gượng.

“Tìm tôi có việc gì à?”

Lôi Tuấn bước tới, cười nói với Hồ Mị Nhi.

“Anh Tuấn!”

Trước mặt Thẩm Sơ Tuyết, Hồ Mị Nhi cũng không tỏ ra gò bó hay kiêng dè gì.

“Mọi người cứ trò chuyện với nhau, em đi bắt bướm với Tiểu Niệm đây”.

Thẩm Sơ Tuyết tinh ý, lập tức kiếm cớ rời đi trước.

“Việc gì thế?”, Lôi Tuấn lại hỏi.

“Chuyện nhỏ thôi ạ”.

Hồ Mị Nhi cười nói: “Biết là bây giờ cả nhà anh được đoàn tụ rồi, nhưng anh cũng đừng chỉ biết lo lắng cho vợ con mà bỏ rơi anh em chứ!”

“Có chuyện cứ việc nói thẳng”, Lôi Tuấn nhe răng cười.

“Ba vị Thiên Vương kia ngày nào cũng ầm ĩ lên đòi gặp anh, tôi nghe đau hết hai lỗ tai rồi”.

Lần đầu tiên thấy Hồ Mị Nhi tỏ vẻ phụng phịu đáng yêu của con gái như thế.

“Ha ha ha…”

Lôi Tuấn cười nói: “Được rồi, tại tôi không chu đáo, bọn họ đâu?”

“Ở bên ngoài chờ, không dám vào”.

“Vậy các anh chị muốn gì nào?”

“Tôi đã hứa với bọn họ, sau khi tiêu diệt câu lạc bộ Hắc Long sẽ đãi cả bọn một chầu”.

“Cần tôi đi cùng không?”, Lôi Tuấn hỏi.

“Cầu còn không được”, Hồ Mị Nhi cười.

“Quyết định vậy đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.