Cửa phòng bệnh được đẩy ra, Kim Bưu dẫn một đám người đi vào.
“Hỏi viện trưởng xem có thể xuất viện không?”, Lôi Tuấn nhẹ giọng nói.
“Mau trả lời đi!”, Kim Bưu nói với viện trưởng.
“Vâng vâng vâng…”
Viện trưởng căng thẳng nói: “Thưa anh Lôi, Lôi phu nhân không sao cả, chỉ do làm việc quá sức dẫn đến một vài bộ phận bị nội thương, yên tâm nghỉ ngơi an dưỡng một thời gian là được”.
“Tôi biết rồi, cảm ơn viện trưởng”.
“Không dám không dám”, viện trưởng bị dọa sợ đến nỗi cung kính cúi người lùi ra sau.
“Bàn Tử”.
Lôi Tuấn bước đến gần Kim Bưu, cười nói: “Cậu cũng biết tình hình của tôi, tạm thời không tiện, cho nên người nhà tôi vẫn phải ở nhờ nhà cậu thêm một thời gian”.
“Đệt!”
Kim Bưu phất tay cười, nói: “Anh Tuấn, anh đừng đùa nữa, nhà tôi cho anh cũng được nữa là, ở cả đời luôn cũng chẳng sao cả”.
“Anh em tốt”.
Lôi Tuấn cười, lại nói với mặt sẹo: “Chuyện bảo vệ bọn họ, giao cho cậu đấy”.
“Xin anh Tuấn yên tâm, trừ phi tôi chết, nếu không thì phu nhân và tiểu chủ tuyệt đối bình an”.
Hiện tại mặt sẹo đã trở thành tâm phúc của Lôi Tuấn, nói chuyện cũng trở nên cứng rắn hơn.
Lôi Tuấn nhìn mặt sẹo gật đầu.
Anh quay người lại, nói với Thẩm Sơ Tuyết và Tiểu Niệm.
“Bây giờ chúng ta về nhà thôi”.
“Về nhà thôi!”
Tiểu Niệm nhảy cẫng lên, vui sướng nói.
Biệt thự nhà họ Tần.
“Tin tức cập nhật, lực lượng hắc ám lớn nhất ở khu vực ngoại ô thành Hương Giang - câu lạc bộ Hắc Long đã bị sĩ quan cấp cao Ngô Bân tiêu diệt, đầu sỏ của câu lạc bộ này là Long Lân đã chết ngay tại chỗ, thành công giải cứu hơn hai trăm phụ nữ và trẻ em".
“Bây giờ, mời sĩ quan Ngô nói vài lời với mọi người…”
Đối diện với tin tức trọng đại này, người nhà họ Tần vô cùng chấn động!
Lúc này, vị hôn phu của Tần Mỹ Ngọc là Trần Uy cũng có mặt.
Sau khi hai bố con Trần Uy không liên lạc được với câu lạc bộ Hắc Long, liền biết đã xảy ra chuyện lớn, Trần Uy chỉ có thể tiếp tục tìm đến lấy lòng nhà họ Tần, không những có thể xác định hợp tác mà còn có thể mượn cơ hội này biết được tin tức của Lôi Tuấn.
Nhưng Lôi Tuấn lại không có chút tin tức nào.
“Các vị, tôi Trần Uy xin thề, thật sự nhìn thấy Lôi Tuấn và người của câu lạc bộ Hắc Long ở cùng nhau”.
Trần Uy híp mắt lại, hèn hạ nói.
“Không phải chứ?”
Tần Mỹ Ngọc nói: “Lẽ nào…hắn là người của câu lạc bộ Hắc Long?”
“Chị thấy tám chín phần là vậy”.
Tần Mỹ Kiều nói: “Nếu như hắn không phải người của câu lạc bộ đó, sao lại có bản lĩnh lớn như vậy? Nhà họ Kim đối tốt với hắn, chắc chắn là bởi vì hắn có quan hệ với câu lạc bộ Hắc Long”.
“Lẽ nào…Lôi Tuấn là đầu sỏ của câu lạc bộ Hắc Long?”, Tần Mỹ Ngọc bổ sung thêm.
“Có lẽ không phải”.
Tôn Hạo, chồng của Tần Mỹ Ngọc đã khôi phục được chức vị, gãi đầu nói: “Nếu như em rể là người của câu lạc bộ Hắc Long, lúc trước chúng ta đối xử với cậu ấy như vậy thì đã bị báo thù từ lâu rồi, hơn nữa nếu là đầu sỏ của câu lạc bộ Hắc Long, sao lại có thể đến nhà họ Tần ở rể chứ?”
“Chưa chắc”.
Trương Quế Trân nói: “Đừng quên, vị sĩ quan Ngô Bân trên ti vi có quan hệ rất tốt với Lôi Tuấn, còn có người phụ nữ giống như hồ ly tinh kia nữa, nói không chừng bọn chúng là một giuộc với nhau”.
“Không đúng đâu mẹ”.
Tôn Hạo nói: “Nếu là cùng một giuộc vậy tại sao Ngô Bân lại tiêu diệt câu lạc bộ Hắc Long”.
“Phân chia lợi ích không đều”.
“Dẫn đến mâu thuẫn nội bộ”.
“Cây càng cao thì càng dễ bị gió bẻ gãy, tàn sát lẫn nhau…”
Mấy người phụ nữ nhà họ Tần, nghĩ ra rất nhiều lý do cho chuyện này.
“Đủ rồi!”
Thương Lam ngồi nãy giờ không nói lời nào, cuối cùng cũng nhịn không được lên tiếng: “Tôi tin tưởng nhân phẩm của Lôi Tuấn, anh ấy không phải là người xấu, anh ấy nhất định có chuyện gì đó nên không về, mọi người đừng nói bừa nữa”.
“Chị nói này em ba”.
Tần Mỹ Ngọc cười nói: “Đã đến nước này rồi mà em còn về phe hắn sao?”
“Đúng đó, em ba”.
Tần Mỹ Ngọc nói: “Hắn nhất định là vì tẩy trắng, cho nên mới đến nhà họ Tần ở rể, hắn chính là sói đội lốt cừu, mặt người dạ thú, không phải thứ gì tốt đẹp”.
Đối với Tần Mỹ Ngọc mà nói, cô ta hận không thể khiến Lôi Tuấn chết.
Lôi Tuấn chết rồi, Thương Lam không có chỗ dựa, vậy thì việc kinh doanh của nhà họ Tần đều sẽ do cô ta chỉ đạo.
“Đừng nói nữa, mọi chuyện đều sẽ có kết quả thôi”, Thương Lam tức giận nói.
“Các vị, có tin tức rồi”.
Trần Uy cúp điện thoại, bước đến nói: “Bố tôi đã điều tra rồi, câu lạc bộ Hắc Long gần như là toàn quân bị tiêu diệt, có người tận mắt nhìn thấy Lôi Tuấn đi đến câu lạc bộ Hắc Long, hắn chắc chắn là bị bắn chết rồi”.