(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thẩm Sơ Tuyết siết chặt lấy Lôi Tuấn, điên cuồng hét lên: “Tại sao lại là anh? Sao bây giờ anh mới đến? Sao giờ anh mới đến? Em cầu xin anh, cứu con gái, cứu con gái…”
“Xin lỗi, xin lỗi…”
Lôi Tuấn thẹn quá hóa giận, giơ tay lên tát vào mặt mình một tát thật mạnh.
Nhóm nhân viên y tế, bao gồm Kim Bưu và mặt sẹo, toàn bộ đều bị dọa sợ đến nỗi ngây người.
Nhưng lúc này không ai dám khuyên ngăn cả.
“Đừng, đừng đánh”.
Thẩm Sơ Tuyết liều mạng lôi cánh tay của Lôi Tuấn.
“Bố ơi đừng, bố đừng đánh, bố đánh Tiểu Niệm đây này, Tiểu Niệm không sợ đau”.
Cô bé càng hoảng loạn hơn, trực tiếp nhào lên người Lôi Tuấn, nước mắt lưng tròng.
“Không đánh không đánh”.
Lôi Tuấn ôm chặt Tiểu Niệm và Thẩm Sơ Tuyết, nói rõ ràng từng chữ: “Xin lỗi, là anh xin lỗi hai mẹ con em, tất cả đều đã qua rồi, an toàn rồi, an toàn rồi, từ nay về sau, không ai dám bắt nạt hai mẹ con nữa đâu”.
“Lôi…Tuấn…”
Thẩm Sơ Tuyết bức bách quá lâu, cuối cùng cũng gọi tên anh.
Một nhà ba người ôm chặt lấy nhau, cảnh tượng vô cùng cảm động.
“Ôi mẹ ơi, chịu không nổi rồi”.
Kim Bưu lẩm bẩm, ra hiệu cho mặt sẹo và những người khác rời khỏi phòng bệnh.
Ba người vừa được đoàn tụ, cho bọn họ chút không gian riêng tư đi!
Dù sao cũng là điện chủ của Thiên Vương Thần Điện, khóc lóc sướt mướt thế này, người khác nhìn thấy cũng khó xử.
Nhưng Lôi Tuấn là đàn ông, là bố.
Anh có quyền khóc.
Cuối cùng Thẩm Sơ Tuyết cũng chấp nhận đây là thật, dắt con gái ngồi lên ghế sô pha sang trọng kia.
Lôi Tuấn ngồi phía đối diện, mê mẩn nhìn người anh yêu và con gái mình.
Giờ phút này, Lôi Tuấn vô cùng hạnh phúc.
“Anh Tuấn, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”, Thẩm Sơ Tuyết giống như đang nằm mơ, nhẹ nhàng hỏi.
“Câu lạc bộ Hắc Long đã không còn nữa, chúng ta đoàn viên rồi”, Lôi Tuấn đáp.
“Đây là thật sao?”
“Là thật, tất cả mọi chuyện này đều là sự thật, anh trở lại rồi”.
“Xin lỗi, em liên lụy anh rồi”, Thẩm Sơ Tuyết cúi đầu nói.
“Đừng nói như vậy”.
Lôi Tuấn vuốt ve mặt cô, nói: “Người nên nói xin lỗi là anh, anh không nên bỏ rơi em, anh nên đi tìm em, anh không biết chúng ta có một đứa con gái, anh…”
“Anh không sai”.
Thẩm Sơ Tuyết cắt ngang, nói: “Là em tự nguyện, em không hề nghĩ đến chuyện anh sẽ cưới em, em chỉ muốn giữ lại con gái của chúng ta, nhìn thấy nó là thấy anh rồi, em đặt tên cho nó là Tiểu Niệm, giữ lại chút kỷ niệm là đủ rồi”.
“Haizz…”
Lôi Tuấn xúc động nói: “Em ngốc thật đấy”.
“Anh mới ngốc”.
Thẩm Sơ Tuyết chấp nhận hiện thực, nhưng đối mặt với người đàn ông cô luôn nhớ nhung suốt bao năm qua, lại có chút ngại ngùng, đây thật sự không phải mơ sao, hạnh phúc đến quá bất ngờ.
“Em thấy trong người thế nào?”, Lôi Tuấn quan tâm hỏi.
“Em không sao”, Thẩm Sơ Tuyết đáp.
“Con cũng không sao”.
Tiểu Niệm thích thú nói: “Bố nói rồi, sau này không rời xa chúng ta nữa”.
Thẩm Sơ Tuyết sững sờ, ngẩng đầu nhìn Lôi Tuấn.
“Đúng vậy, không rời xa nữa”, Lôi Tuấn gật đầu nói.
“Anh…có gia đình chưa?”, Thẩm Sơ Tuyết hỏi.
“Anh có, nhưng đó không giống gia đình”, Lôi Tuấn đáp.
“Anh có gia đình rồi thì không cần quan tâm đến em đâu, em chỉ là một người trên núi, em không xứng”.
“Đương nhiên là em xứng, hơn nữa còn là vợ đầu”.
Lôi Tuấn cười nói: “Tuyết à, không cần suy nghĩ gì cả, em và Tiểu Niệm cứ yên tâm nghỉ ngơi cho khỏe, gần đây anh có vài chuyện cần phải xử lý, sau đó anh cùng em trở về quê nhà, cùng nhau trải qua cuộc sống yên ổn”.
“Vâng!”
Đối mặt với sự kiên quyết của Lôi Tuấn, Thẩm Sơ Tuyết không dám phản bác.
Nhưng từ sâu trong lòng, cô không dám nghĩ đến chuyện Lôi Tuấn sẽ cưới cô.
Anh là một quân nhân, anh có nhiều chuyện cần phải làm, anh đã có gia đình…
Không thể, không thể quấy rầy cuộc sống của anh ấy được…
“Bàn Tử”, Lôi Tuấn gọi ra phía cửa.
“Đến đây, đến đây ạ”.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");