Thiên Vương Điện Hạ Trở Lại

Chương 103




Chương 103

Lúc này gã Cường không còn chút ngạo mạn nào của ngày thường nữa.

Hắn ta đã chứng kiến tận mắt vô số người chết không kịp trối, trong lòng hắn đã xác nhận một điều, người của Thiên Vương Thần Điện không phải những người bọn hắn có thể trêu vào.

“Nói nhảm”.

Long Lân kêu lên: “Tao không có mù, chẳng qua bọn chúng trang bị vũ khí hơn người mà thôi, huống hồ, bọn trinh sát của chúng mày nhầm to rồi, làm gì đến 3000 đứa, cao lắm 2000 thôi, cho dù bọn chúng có xông lên cùng một lúc cũng đừng quên chúng ta vẫn còn 100 cao thủ bốn sao kia kìa”.

Nói Long Lân không hoảng là nói dối.

Nhưng hắn kết luận, cho dù người của Thiên Vương Thần Điện cùng tấn công một lúc thì về cơ bản là không thể.

Bởi vì tòa nhà này được phòng thủ vô cùng kiên cố, chỉ có một lối ra vào duy nhất.

Thế nên cho dù đối phương có đông đảo đến đâu cũng không thể nào ùa vào cùng một lúc được.

Đến lúc đó, 100 cao thủ bốn sao ở tầng một dù chỉ một người cũng đủ giữ vững quan ải rồi.

AzTruyen.net

Lên một người giết một người, lên hai người giết hai người, đến khi nào giết sạch thì thôi.

“Đại ca, tình hình hỏng bét thật mà!”

Gã Cường lại tiếp tục khuyên: “Chúng ta tính nhầm rồi, đối phương mạnh quá sức tưởng tượng, chuyện bị tấn công chỉ là sớm muộn, hay là… anh liên hệ ông chủ thử xem!”

“Mẹ kiếp!”

Long Lân thở hồng hộc, nhưng hắn hiểu rõ, sự thật là bọn chúng đã không còn giữ thế chủ động nữa.

Toàn bộ 10000 người của câu lạc bộ Hắc Long đều bị Thiên Vương Thần Điện đánh cho tan tác, quả nhiên không phải người tầm thường.

“Đi, lôi con đàn bà khốn kiếp kia tới đây”, Long Lân ra lệnh.

“Đúng đúng đúng, chúng ta vẫn còn con át chủ bài”, Gã Cường xoay người chạy đi.

Long Lân nhấc điện thoại lên bấm gọi.

“Cái gì, bị phá rồi?”

Ở đầu bên kia, giọng trưởng ty sở tác chiến Tiêu Chiến đầy ngỡ ngàng.

“Ông chủ, xin hãy lập tức xuất quân, nếu không Hắc Long không xong mất”.

Đối diện với ông chủ thực sự, Long Lân không dám giấu giếm, bây giờ hắn cần cứu viện gấp.

“Vô dụng”.

Tiêu Chiến chửi thề: “Đối phương chỉ có mấy ngàn tên, vậy mà 10000 người của mày cũng không đối phó nổi? Long Lân ơi là Long Lân, không phải mày quá ngông cuồng khinh địch sao hả? Mẹ nó, sao mày không đi chết luôn đi?”

“Ông chủ xin đừng tức giận”.

Long Lân chỉ muốn khóc: “Làm ơn xuất quân tiếp viện chúng tôi nhanh đi ạ, nếu không mọi người đều chết hết”.

“Đồ chết bầm, ở yên đó cho tao”.

Tiêu Chiến giận điên người cúp điện thoại, tức không dằn được chửi um lên: “Con mẹ nó chứ, đám Thiên Vương Thần Điện bọn mày muốn chặn đường làm ăn của tao hả? Lôi Tuấn, Hồ Mị Nhi, là bọn mày ép tao xuất quân thôi”.

“Người đâu!”, Tiêu Chiến quát tháo.

“Có!”, lập tức có lính gác cửa đáp lại.

“Lập tức liên lạc với hai vị sĩ quan Giang Dương, Triệu Hải”.

“Rõ!”

Lính liên lạc lập tức thi hành.

Tiêu Chiến giận dữ ngồi trên sô pha, châm một điếu thuốc.

Thân là trưởng ty sở tác chiến, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ông ta sẽ không được phép xuất binh, nếu chuyện này bị cấp trên truy cứu, ông ta không có cách nào biện minh, dù sao, tự ý điều động binh lính là tội rất nặng.

Thế nhưng, câu lạc bộ Hắc Long chính là mỏ vàng của ông ta, ông ta không thể bỏ mặc.

“Báo cáo”.

“Vào đi”.

“Báo cáo, không thể liên lạc được với cả hai vị sĩ quan Giang Dương và Triệu Hải được ạ”, lính liên lạc nói.

“Cái gì?”

Tiêu Chiến đứng phắt dậy kêu lên: “Điện thoại vệ tinh thì sao?”

“Đều đã thử hết rồi, không gọi được”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.