Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 138: Oa! Nam Nhân bà, ngươi chọc phải phiền toái lớn




“Ngươi, ngươi hạ độc vào lúc nào, là độc gì? Mau đưa giải dược cho bản tôn.” Âm thanh phẫn nộ của Mạch Thượng Tương mang theo chút khẩn cầu, hôm nay hắn không thể chết được, nếu như hắn chết thì mối thù của Thanh Vân thành sẽ không được báo.

“Muốn giải dược? Không có, chúng ta đi trước, các ngươi cứ tiếp tục ở lại đây thêm một đêm đi!” Loại độc này không có giải dược, tác dụng lớn nhất cũng chỉ khiến người uống phải mất đi Ngự lực trong vòng ba canh giờ mà thôi, một khi vận dụng Ngự lực thì sẽ hộc máu, thoạt nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng thực chất cũng không phải chuyện gì to tát lắm.

“Người tới, đem toàn bộ bọn họ bắt lại cho trẫm.” Nam Cung Thần Huân không nghĩ tới có sự tham gia của Duyệt nhi lại khiến hắn không tốn bao nhiêu sức đã có thể bắt được Mạch Thượng Tương.

“Tuân mệnh.” Đám thị vệ đồng thời hành động, chuẩn bị bắt lại bọn Mạch Thượng Tương.

Mạch Thượng Tương cười lạnh, nói: “Nữ nhân, mọi chuyện ngươi làm với bản tôn hôm nay, ngày sau bản tôn nhất định sẽ đòi lại ngươi.” Nói xong liền vung tay lên, mang theo đám người đeo mặt nạ xương khô cùng biến mất.

“A……..!”

“A………! Hoàng thượng, không thấy họ đâu nữa cả.” Đám thị vệ kinh ngạc nhìn bốn phía.

Trong lúc đại đa số mọi người vẫn còn đang khiếp sợ, Mộc Thành Phượng đoán được đây chính là thời cơ tốt, nhanh chóng xuống xe ngựa, chạy về phía phương hướng mà mình đã suy tính ban đầu.

“Hừ! Đáng giận, vậy mà lại để cho bọn chúng chạy thoát.” Nam Cung Thần Huân tức giận lắc lắc tay áo, một bụng hỏa không có chỗ tiêu, hắn chuẩn bị mọi chuyện trong bốn tháng cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, “Thục lê, ngươi mang theo người lập tức hồi Xích kinh, phòng bị thực tốt, chuẩn bị cho cuộc tranh tài luyện đan.”

“Tuân lệnh, thuộc hạ đi làm ngay lập tức mong hoàng thượng yên tâm.” Thục lê cung kính nói, khuôn mặt đáng yêu thoạt nhìn có chút lãnh khốc nhưng cũng rất trung thành.

“Toàn thể lập tức hồi kinh.” Thục lê la lớn nói với đám thị vệ.

“Dạ.” Âm thanh hữu lực đồng loạt vang lên, động tác xoay người có huấn luyện bài bản rời đi cùng Thục lê.

Lam Tử Duyệt lắc đầu, không phải nói tâm tư của Nam Cung Thần Huân rất kín đáo sao? Hắn có thể dùng không gian chỉ hoàn giới thì Mạch Thượng Tương kia lại không thể sao? Hắn hại nàng chọc phải phiền toái lớn, làm Mạch Thượng Tương đem mối thù kia tính lên người nàng, ai!!! Xem ra, nàng đã được chú định là người thích chọc phiền toái.

“Oa! Nam nhân bà, người chọc phải phiền toái lớn, tên Mạch Thượng Tương kia đã tính mối thù kia lên ngươi, sau này hắn nhất định sẽ tìm ngươi để trả thù, ngươi nhất định phải cẩn thận.” Niên Bình Sùng nửa lo lắng nửa nói giỡn, lần này nam nhân bà đã chọc phải đại phiền toái rồi.

“Đã sớm chọc phải bọn họ, không lẽ ngươi bây giờ mới nhìn ra được sao? Ngươi thật là ngu ngốc, đối với bọn chúng, cho dù ngươi không chọc đến thì chúng cũng xem ngươi như là ngọn cỏ ở ven đường, có thể tùy ý dẫm đạp ngươi, nếu vậy thì thà tự nâng cấp năng lực của bản thân, làm cho bọn chúng không dám chọc đến.” Nàng biết mạng người ở thời đại này không hề đáng giá tiền, ngươi giết vài người, chỉ cần không bị người của quan phủ bắt được thì sẽ không có ai quản ngươi, trong 6 năm này nàng đã quen với loại sinh hoạt như vậy, nàng đã từng rất sợ nhìn thấy người chết nhưng hiện tại cái gì nàng cũng không sợ, cho dù là có một đống người chết ở trước mặt, nàng vẫn mặt không đổi sắc như cũ, đôi khi chính nàng còn cảm thấy bội phục bản thân mình.

“Ân! Không thể không nói ngươi chính là một người chuyên gây họa.” Niên Bình Sùng tức giận nói, dùng tay gãi gãi cổ, nếu một ngày nào đó bọn họ đường ai nấy đi mà nàng vẫn tiếp tục gây họa như vậy thì sao hắn có thể yên tâm cho được!

“Như thế nào? Hối hận vì kết giao bằng hữu với người như ta.”Lam Tử Duyệt vừa đi vừa nói, một đường đi này nàng còn chọc ít rắc rối? Thiên Vi thành Thiên Tú Vi kia cũng tính đến trên đầu nàng, hừ, xem ra nàng phải cẩn thận mà tồn tại.

“Đúng vậy! Hối hận, ngươi lúc nào cũng gặp rắc rối, nên làm thế nào bây giờ?” Niên Bình Sùng bỗng nhiên nói sâu xa, hắn chỉ hy vọng mẫu tử bọn họ có thể bình bình an an mà sống trên thế giới này.

“Oa! Tốt cho ngươi bị dính trùng độc, thật không xứng làm bạn tâm giao, như vậy đã dọa đến ngươi.” Lam Tử Duyệt đáp một đấm vào cánh tay của Niên Bình Sùng, thực ra trong lòng nàng biết rất rõ Niên Bình Sùng rất để ý đến ba người mẫu tử nàng, nàng coi Niên Bình Sùng là người bạn đầu tiên khi nàng vừa đến dị thế này cũng là bằng hữu tốt nhất của nàng.

“Ân! Ta không xứng làm bạn tâm giao của ngươi nhưng lại ngày ngày chạy xung quanh ngươi, lo lắng cho ngươi, chiếu cố cho ngươi….”

“Được, được, đừng nằm mơ cưới được Tây Thi, đừng có tưởng lung tung, ta thì sao chứ? Ta sẽ không xảy ra chuyện gì cả, chuyện hôm nay cũng chỉ bất ngờ xảy ra mà thôi, về sau sẽ không xuất hiện nữa.” Nàng biết Niên Bình Sùng mỗi khi cảm thấy không cao hứng là lại tố khổ nên lập tức đánh gãy lời hắn, hiện tại nàng không có tâm tư nghe hắn tố khổ, tâm ý của hắn, lo lắng của hắn nàng đều hiểu rõ.

“Ngũ thúc thúc đang lo lắng cho chúng ta sao? Ngũ thúc thúc cứ an tâm, hiện tại đã có cha ở bên cạnh, ngũ thúc thúc sẽ không cần phải lo lắng cho Dịch nhi nữa, mọi chuyện sẽ nhanh chóng tốt trở lại.” Lam Dịch Dịch nói với Niên Bình Sùng, hắn vừa nhìn biểu tình của ngũ thúc thúc liền biết thúc ấy lại đang lo lắng cho mẫu tử bọn hắn.

“Đúng vậy! Đã có cha các ngươi ở bên cạnh, không cần ngũ thúc thúc lo lắng cho các ngươi, thúc thúc lo lắng cho các ngươi hồi nào. Ngũ thúc thúc chính là tự lo lắng cho chính mình mới đúng.” Niên Bình Sùng nhìn Long Thiên Tuyệt, vừa nghe liền biết ngữ khí của hắn trần ngập ghen tị khiến mọi người không nhịn được mà nhìn về phía hắn cười lớn.

Long Thiên Tuyệt nhìn thoáng qua Niên Bình Sùng, không nói một lời. Những việc mà Niên Bình Sùng làm cho mẫu tử Duyệt nhi hắn cũng rất cảm tạ.

“Ta nói này Bình Dương thiếu chủ, ngươi cũng đừng như vậy, không phải hiện tại đang xảy ra chuyện hay sao? Người người đều nghĩ hướng về phái chuyện tốt còn ngươi thì cứ lo đông lo tây, nghĩ nhiều cũng rất đau đầu đấy. Đi, cách đây không xa có trấn Xương Bình, ở đấy có một cái tửu lâu, rượu ở đấy là tuyệt nhất, tới đó ta mời ngươi uống rượu, cam đoan với ngươi một say giải ngàn sầu.” Long Thiên Ngâm tiến lên ôm bả vai của Niên Bình Sùng, tựa như hai người rất quen thuộc vậy.

“Đi, tránh ra, bản thiếu chủ cũng không thân thiết với ngươi.” Niên Bình Sùng trầm mặt đẩy tay của Long Thiên Ngâm, kỳ thực trong lòng hắn cũng không chán ghét Long Thiên Ngâm như vậy, ở chung mấy ngày với Long Thiên Ngâm, hắn thấy đây cũng là người không tệ.

Long Thiên Ngâm thấy vậy cũng không hề tức giận, lại lần nữa tươi cười khoác vai Niên Bình Sùng, lần này Niên Bình Sùng cũng không nói gì thêm, cũng không đẩy tay của Long Thiên Ngâm ra, hai người liếc mắt nhìn đối phương, đồng thời thấy được tình hữu nghị của người kia.

Tất cả mọi người lục tục đi vè phía xe ngựa, chuẩn bị lên đường.

Nam Cung Thần Huân nhìn bóng dáng của Lam Tử Duyệt, chuyện hôm nay, hắn rất cảm tạ nàng, là do hắn suy nghĩ không chu toàn làm hủy hoại một phen tâm ý của Duyệt nhi, trong lòng hắn rất áy náy, Duyệt nhi đã trưởng thành hơn rồi, không còn là người trước đây ngày ngày dạ dạ vâng vâng, cũng không cần hắn phải bảo hộ, không biết vì lý do gì, Duyệt nhi càng như vậy càng khiến hắn thêm mê muội, Duyệt nhi như vậy mới có thể sánh vai cùng hắn, cùng hắn nắm tay hưởng thụ thiên hạ.

Lam Tử Nhu oán hận nhìn Nam Cung Thần Huân, vẫn là bóng dáng ấy, không lẽ hắn lúc nào cũng nhìn chằm chằm như vậy sao? Lam Tử Nhu cắn mạnh môi dưới, tức giận lên xe ngựa, không thèm quản Nam Cung Thần Huân.

“Thần Huân! Cẩn thận một chút, lên xe ngựa đi!” Lam Tử Thiên nhìn Lam Tử Nhu lên xe mới mở miệng nói, không phải là hắn thích so đo, từ nhỏ hắn đã không thích muội muội Lam Tử Nhu này, mà nàng cũng coi người ca ca như hắn có cũng được không có cũng chẳng sao, mà hắn đối với người muội muội này cũng đồng dạng như vậy, dọc theo suốt cả đoạn đường này, tuy rằng bọn họ có quan hệ huyết thống nhưng cũng chẳng nói với nhau được mấy câu, đối với hắn mà nói thì chỉ cần Duyệt nhi làm muội muội của hắn là đã đủ rồi.

“Hảo, Tử Thiên, các ngươi cũng phải thật cẩn thận, chúng ta đến Xương Bình trấn nghỉ một đêm là có thể đến Xích kinh.”

“Ân! Ta cũng đã nửa năm không có hồi Xích kinh, lần này trở về khả năng ta sẽ ở lại một thời gian.” Hiện tại hắn không còn việc gì cấp bách phải làm, chuyện làm ăn cũng tiến triển rất thuận lợi, việc hiện giờ hắn cần làm chính là bồi Duyệt nhi và hai nhi tử của muội muội.

”Ngươi có thể lưu lại Xích kinh thì không có gì tốt hơn được nữa.” Nam Cung Thần Huân vỗ một cái vào cánh tay của Lam Tử Thiên, có Tử Thiên ở bên cạnh thì hắn coi như có quân sư hiến kế bên cạnh rồi.

“Nếu vậy thì ta đi trước.”

“Được!” Nam Cung Thần Huân đáp, Lam Tử Thiên thấy vậy thì quay người đi về phía xe ngựa.

“Hoàng thượng, thần cũng xin cáo lui.” Mộc Thành Phong cung kính chắp tay với Nam Cung Thần Huân.

“Duật Thành thiếu chủ, thỉnh.” Nam Cung Thần Huân cũng không nhiều lời, hiện tại quan trọng nhất là phải nhanh chóng lên đường, hắn cũng đi lên xe ngựa của mình.

Vẻ mặt Mộc Thành Phong có chút không cao hứng, Lam Tử Duyệt có một thân độc thuật làm người khó lòng phòng bị, rốt cuộc hắn nên xuống tay từ chỗ nào thì mới có thể đoạt được Hưu Linh Kim Đỉnh đây?

“Thiếu chủ, không tốt, không thấy công chúa đâu nữa.” Mộc Hoàn chạy đến bên người Mộc Thành Phong, vừa rồi bọn họ đều đặt tất cả chú ý lên mấy người đeo mặt nạ xương khô kia, nhất thời không chú ý đến công chúa, cho tới lúc dẫn ngựa đi lại phát hiện không thấy công chúa đâu cả.

‘Cái gì? Không thấy?” Mộc Thành Phong đỡ trán, hắn cảm thấy đầu mình sắp phình to đến nơi rồi, Mộc Thành Phượng này không thể để cho hắn bớt lo được chút sao? Nhất định là nàng đã nghe được hắn sai người đưa nàng ta trở về nên nàng ta mới chạy trốn, lấy tính tình kia của nàng ta thì tốt nhất đừng ném đi mạng của mình là được.

“Mộc Hoàn, cứ đi theo ám hiệu của ám vệ mà đi tìm công chúa, nếu tìm được thì ngay lập tức phải cưỡng chế đem nàng đưa về Duật Thành, không được phép có sai lầm.” Sau lần này, hắn nhất định sẽ không mang theo Mộc Thành Phượng ra ngoài chơi nữa, hở ra chút là làm mấy chuyện ngu ngốc.

“Dạ, nô tài sẽ đi phân phó, thỉnh thiếu chủ lên xe ngựa.” Mộc Hoàn chuyển một cái ghế nhỏ đặt dưới đất giúp Mộc Thành Phong có thể lên xe ngựa một cách dễ dàng hơn.

“Nương, Huyền gia gia đi đâu, người có còn trở lại nữa không?” Trong xe ngựa, Lam Dịch Dịch lo lắng hỏi, mấy ngày nay hắn không thấy Huyền gia gia, hắn đang rất nhớ đến người đấy.

Lam Thành Thành cũng cảm thấy lo lắng, sau khi có Huyền Cơ Tử dạy hắn phương pháp ngự kiếm thì tốc độ tu luyện của hắn càng trở nên nhanh chóng hơn, mấy ngày nay không thấy Huyền gia gia khiến lòng hắn cũng không khỏi có chút lo lắng.

“Dịch nhi, nương cũng không biết Huyền gia gia đang ở đâu, hiện tại lo lắng cũng có chút vô dụng, thời điểm nên xuất hiện thì người nhất định sẽ đến.” Tuy rằng trong lòng nàng cũng có chút lo lắng nhưng nàng lại không biết dùng cách nào để đi vào không gian giới chỉ của người, nên chỉ có thể chờ người tự mình xuất hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.