Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 122: Chẳng lẽ trừ bổn tọa , nàng còn có nam nhân khác ?




Lam Tử Duyệt ôm chặt Lam Thành Thành trong lòng, ôn nhu trấn an, Thành Nhi tình cảm mong manh, luôn suy nghĩ một mặt, ở trong tim nó, người đáng chết thì đáng giết, nàng trước giờ vẫn rất cẩn thận quan tâm nó, nhưng lại nuôi dưỡng nó thành như vậy, trong lòng nàng luôn tự trách chính mình.

“Mẫu thân, hài nhi nghe mẫu thân.” Lam Thành Thành được ôm trong vòng tay dịu dàng, nộ khí trong lòng cũng bình tĩnh lại không ít.

“Đúng là hài tử ngoan của mẫu thân.” Lam Tử Duyệt ôn nhu cười, hôn nhẹ lên trán của Lam Thành Thành, trên mặt Lam Thành Thành lúc này mới hiện diện nụ cười, đôi mắt màu xanh mới chầm chậm chuyển thành đen.

“Mẫu thân, hài nhi cũng muốn hôn hôn, hài nhi gần đây phát hiện, mẫu thân yêu thương ca ca nhiều hơn hài nhi, mẫu thân người thiên vị.” Lam Dịch Dịch chu chu mỏ, gương mặt đều không vui, mẫu thân nhiều lúc chỉ quan tâm đến cảm nghĩ của ca ca, khiến nó cũng có chút đố kỵ rồi.

“Ha ha! Tiểu tử này, mẫu thân nào có thiên vị!” Lam Tử Duyệt đứng dậy, trên đầu của Lam Dịch Dịch gõ nhẹ một cái.

Khiến đoàn người ai ai cũng bật cười theo.

“Dịch Nhi, ngươi ngay cả cái này cũng ghen sao?” Lam Tử thiên ôm Lam Dịch Dịch lên, trên gương mặt phấn nộn của nó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.

Lam Dịch Dịch cúi đầu, không nói gì, nhưng lại chuyển mục quang về phía Long Thiên Tuyệt, Long Thiên Tuyệt cũng nhìn nó, ôn nhu cười cười.

Lam Tử Duyệt nhìn theo mục quang của Lam Dịch Dịch, xem ra, hôm nay không đem chuyện này giải quyết xong, Dịch Nhi và Thành Nhi nhất định sẽ không can tâm, được thôi! Chuyện này trước sau gì cũng phải đối mặt, chỉ là sớm một ngày hay muộn một ngày mà thôi.

“Chúng ta nói chuyện đi!” Lam Tử Duyệt nhìn Long Thiên Tuyệt nói, nàng cũng phải có câu trả lời cho Thành Nhi và Dịch Nhi.

“Được!” Long Thiên Tuyệt gật gật đầu, họ cũng đến lúc nói rõ mọi chuyện rồi, đem mọi việc nói ra, đối với ai cũng tốt.

“Được, các người trò chuyện đi, lên xe của chúng tôi bàn đi! Chúng tôi sẽ thanh tẩy xe ngựa của Lam Tử Duyệt ngươi sạch sẽ.” Long Thiên Ngâm xung phong nhận việc, cười hề hề nói, sau khi đại ca nhận Thành Nhi và Dịch Nhi rồi, hắn sau này có thú vui rồi.

“Đi thôi!” Long Thiên Tuyệt tiến lên, Lam Tử Duyệt tiếp Lam Dịch Dịch từ vòng tay Lam Tử Thiên, nhìn Lam Tử Thiên với ánh mắt bảo hắn yên tâm, sau đó mới cầm tay Lam Thành Thành theo Long Thiên Tuyệt bước vào xe ngựa của hắn.

“Muốn thanh tẩy, thanh niên các người tự mà thanh tẩy, lão đầu ta không phụng bồi rồi, nửa đêm canh ba lại không ngủ! Lão đầu ta ngủ đây.” Huyền Cơ Tử xoay người nói với Long Thiên Ngâm, ngươi không nói câu này, mọi người đều có thể đi nghe lén, tên tiểu tử này, ngươi thích đêm hôm khuya khoắt làm việc như vậy thì tự mà làm đi, chỉ một câu nói liền bị ngươi chặn lại hết, tức chết lão!

“Không sao, Huyền lão gia, ngươi già rồi, niên kỷ cũng đã lớn, cũng đến lúc nghỉ ngơi thôi, những việc này cứ để cho chúng tôi là được.” Long Thiên Ngâm đương nhiên biết Huyền Cơ Tử tức giận, không được đi nghe chuyện của đại ca hắn, lão liền không vui, nhưng là gia sự của đại ca, người ngoài không tiện nghe.

“Tiểu tử, ngươi dám nói lão đầu ta già rồi, A! Ngươi nhìn xem, trên mặt lão đầu ta có nếp nhăn nào không? Nếu như là tên tiểu tử nhà ngươi, đến độ tuổi của ta, nhất định mũi râu đều lôi thôi, người gặp người sợ, lại còn dám nói lão đầu ta già rồi, hừ! lão đầu ta đi ngủ, mới không chấp nhặt với bọn tiểu tử các ngươi.” Huyền Cơ Tử nhướng mày, thổi thổi râu trừng mắt nhìn Long Thiên Ngâm, liền biến mất.

Long Thiên Ngâm lắc đầu bật cười, thật là một lão ngoan đồng.

Niên Bình Sùng có chút không vui nhìn Long Thiên Ngâm, đây đều là chuyện tốt Long Thiên Ngâm làm, sao lại để nam nhân bà đơn độc đi gặp Long Thiên Tuyệt! Hắn đau lòng đến lợi hại! Làm gì còn tâm trạng cùng nhau dọn sạch xe ngựa chứ! Hắn tự mình đề ra thì tự mình lau mông đi,: “Bổn thiếu chủ bắt rắn bắt đến mệt rồi, cũng quay về nghỉ ngơi đây, Long nhị công tử, tùy ngươi!” Niên Bình Sùng không khách khí nói, quản hắn là thập thành chi thủ gì chứ, hắn mới không sợ bọn họ, Niên Bình Sùng nghênh ngang quay về xe ngựa của mình, nam nhân bà ngươi hay lắm, nếu nàng dám cùng Long Thiên Tuyệt đó có gì, xem Niên Bình Sùng ta có chỉnh chết Long Thiên Tuyệt đó không.

Cuối cùng, chỉ còn lại Lam Tử Thiên và Long Thiên Ngâm, hai người nhìn nhau, Long Thiên Ngâm bật cười, nói: “ Xem ra chỉ còn hai chúng ta ở lại thanh tẩy xe ngựa thôi.” Long Thiên Ngâm thầm nghĩ, Lam Tử Thiên không phải cũng muốn chạy luôn đi? Nói thế nào cũng là xe ngựa của muội muội hắn a!

“Đương nhiên rồi, Long nhị công tử mời!” Lam Tử Thiên khách khí nói.

“Hê hê! Lam đại ca, ngươi cứ trực tiếp gọi ta là Thiên Ngâm đi! Dù sao sau này chúng ta cũng là người một nhà rồi.”  Long Thiên Ngâm cười hề hề nói, huynh muội hai người đều không tệ, cũng rất dễ tiếp xúc, thật tốt.

“Ồ! Ý của công tử phải nói từ đâu?” Lam Tử Thiên nhíu mày, Thành Nhi và Dịch Nhi rất có khả năng là cốt nhục của Long Thiên Tuyệt, nhưng đây không thể nói bọn họ sẽ thành người một nhà!

“Hề hề, Lam đại ca, sau này ngươi sẽ biết thôi, Lam đại ca ngươi cứ gọi ta một tiếng Thiên Ngâm đi!” Long Thiên Ngâm chẳng quan tâm đến biểu tình gì, suy nghĩ gì của Lam Tử Thiên, dù sao khả năng trở thành người một nhà là rất lớn.

“Chuyện này khi khác hãy nói! Giờ hãy bắt đầu thanh tẩy xe ngựa đi!” Lam Tử Thiên ý cười không hiện đáy mắt, hắn tôn trọng quyết định của Duyệt Nhi.

“Được!” Long Thiên Ngâm cũng không gấp, chuyện này phải từ từ.

Trong xe ngựa của Long Thiên Tuyệt, rất rộng rãi thoải mái, hơn nữa còn bố trí rất xa hoa, bên trong cần gì có đó, mọi thứ đều đầy đủ.

Lam Tử Duyệt dắt theo Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch ngồi đối diện Long Thiên Tuyệt.

Bốn người một mực yên lặng, đều đợi đối phương lên tiếng trước, Lam Tử Duyệt cuối cùng cũng không chịu được không khí nặng nề này, liền mở miệng nói: “Ta muốn nghe ngươi giải thích.” Lam Tử Duyệt suy nghĩ hết nửa ngày, chỉ nói được một câu như thế, ngày thành hôn ấy, không phải là bản thân nàng, mà là Lam Tử Duyệt trước kia, nàng không biết những chuyện đã xảy ra hôm đó, Lam Tử Duyệt trước tự phong bế mọi chuyện xảy ra ngày ấy, nàng ta là vì trong lòng không thoát khỏi ánh mắt thế tục, mới không muốn nghĩ đến những chuyện xưa.

Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch cũng khẩn trương ngẩng nhìn Long Thiên Tuyệt, bọn nó cũng muốn nghe lời giải thích của Long Thiên Tuyệt sẽ là như thế nào.

Long Thiên Tuyệt nhìn nhìn Lam Tử Duyệt, trên gương mặt thấp thoáng chút mất tự nhiên, nói: “ Năm đó, sau khi bổn tọa tỉnh dậy, liền không thấy ngươi, bổn tọa tìm mọi nơi ở Phong Diệp lâm, tìm hết mấy ngày, nhưng vẫn là không tìm được tung tích của ngươi.”

“Nói như vậy, nam tử bên ngoài Phong Diệp lâm năm đó là thật sự là ngươi?” Lam Tử Duyệt kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, ngươi …..?” Long Thiên Tuyệt nhìn phản ứng của Lam Tử Duyệt mà cảm thấy kỳ lạ, ánh mắt nàng bình đạm như thế, dường như sự việc không phải xảy ra ở trên người nàng.

“À, năm đó, mọi chuyện xảy ra vào ngày đó ta đều quên hết rồi, sau khi tỉnh lại đã được sự phụ trợ tay cứu giúp, đối với chuyên hôm đó không hề hay biết.” Lam Tử Duyệt cũng không hiểu tại sao nàng lại có thể tâm bình khí hòa như vậy cùng Long Thiên Tuyệt bàn về việc này, có lẽ thật sự là vì người đêm đó không phải là nàng đi! Trong lòng nàng tuy rất tức giận, nhưng vẫn có thế khắc chế.

“Thì ra là vậy, bổn tọa ngày đó tu luyện bên ngoài Phong Diệp lâm, vừa tu luyện xong, sắp đến giai đoạn đột phá, liền thấy ngươi thất tha thất thểu chạy về hướng bổn tọa, lúc ấy ngươi đã thần trí không rõ, khi nhìn thấy bổn tọa, trong ánh mắt mãnh liệt cầu sinh của ngươi nhìn ta cầu xin ta giúp ngươi, sau khi cứu ngươi, phát hiện toàn thân ngươi nóng bỏng, sắc mặt ửng đỏ, nhìn kỹ mới biết ngươi đó trúng mị độc, vốn định mang ngươi ra ngoài rừng giải độc, nhưng đã không kịp rồi, mà lúc cứu ngươi cũng trùng hợp Phệ Hồn kiếm trong cơ thể ta phát tác, cho nên, Thành Nhi và Dịch Nhi mới có đôi mắt như bổn tọa, nhưng khi ta tỉnh lại, vốn định mang ngươi cùng nhau về Ma Huyễn thành, nhưng phát hiện ngươi đã đi mất, bổn tọa lại sợ ngươi xảy ra chuyện, liền trong phạm vi trăm dăm tìm ngươi mấy ngày mấy đêm, nhưng vẫn là không tìm được ngươi, đối với Thành Nhi và Dịch Nhi, bổn tọa vốn không biết sự tồn tệ của hai hài tử này, nếu như không phải ở Liên Hoa trấn phát hiện đôi mắt màu xanh của Thành Nhi, bổn tọa hoàn toàn không biết mình đã có hai hài tử đã 5 tuổi.” Long Thiên Tuyệt một lần kể hết đầu đuôi mọi chuyện, nếu Lam Tử Duyệt đã không nhớ sự việc năm ấy, hắn càng cần phải giải thích rõ ràng.

Sau khi nghe Long Thiên Tuyệt nói, nút thắt trong tim của Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch mới buông xuống, bọn nó không phải hài tử không có cha, chỉ là cha không biết đến sự tồn tại của chúng mà thôi.

“Nếu nói như vậy, ta vẫn nên đa tạ ngươi năm đó đã cứu ta một mạng?” Thật ra hắn không cứu được Lam Tử Duyệt, Lam Tử Duyệt đã chết còn gì.

“Bổn tọa chưa từng nghĩ như vậy.” Long Thiên Tuyệt nhìn biểu tình bình đạm không có gì lạ của Lam Tử Duyệt, có chút kích động trả lời.

“Vậy Thành Nhi và Dịch Nhi thật sự là cốt nhục của ngươi, điểm này không sai đi.” Điểm này, Lam Tử Duyệt nhất định phải xác định rõ ràng, ở đây không có xét nghiệm AND, lấy máu nhận thân lại không đáng tin, nàng cũng không dám chắc, nếu như có thể nhớ đến sự việc ngày đó, có lẽ càng nhanh chóng tìm được nhân chứng và vật chứng ngày đó, nhưng ký ức hôm ấy thế lại hoàn toàn biến mất, ngay cả nàng cũng không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện này.

“Chẳng lẽ ngoại trừ bổn tọa ngươi còn có nam nhân khác sao?” Long Thiên Tuyệt tức giận hét, bình sinh lần đầu tiên vì một nữ nhân mà mất đi khống chế, ngay cả hắn cũng không biết bản thân sao lại như vậy, nếu như không xác định là hài tử của hắn, hắn cần gì uổng công vô ích như vậy.

“Thúc dựa vào đâu mà hung dữ với mẫu thân ta?” Lam Thành Thành cũng hét lại Long Thiên Tuyệt, ánh mắt phụ tử hai người cư nhiên giống nhau như đúc.

“Ca ca …” Lam Dịch Dịch kéo kéo ống tay áo của Lam Thành Thành, ý khuyên Lam Thành Thành không nên tức giận.

“Khoan nào, Thành Nhi, không nên tức giận, không sao đâu.” Lam Tử Duyệt ôn nhu an ủi Lam Thành Thành.

Nhưng Lam Thành Thành vẫn là tức giận ngoảnh mặt về một bên.

“Long thành chủ, ta nghĩ ngươi hiểu nhầm ý của ta rồi, đối với người quên mất chuyện ngày đó là ta đây, hỏi như vậy cũng không có gì kỳ lạ, Long thành chủ không cần tức giận, chúng ta việc nào ra việc nấy mà thôi.” Đối vói sự tức giận của Long Thiên Tuyệt, Lam Tử Duyệt càng bình đạm, bình đạm đến nỗi dường như không hề xảy ra trên người nàng.

“Thứ lỗi, là bổn tọa mất đi khống chế.” Long Thiên Tuyệt nét mặt bi thương nói, hắn không hề muốn nổi giận, chỉ là nhất thời khống chế không được tâm tình của bản thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.