Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 113-2: (Trung): Nam Cung Thần Huân




“Ai da! Tiểu nha đầu, xem người, manh động chính là ác quỷ! Ngươi nhìn những hắc y mông diện nhân đó, tên nào cũng đeo mặt nạ hình thù đầu lâu, đây là biểu tượng năm mươi năm trước của thành Thanh Vân, năm mươi năm trước, Xa Xích Quốc vốn dĩ có mười một thành, Thanh Vân Thành khi đó là thành tà ác nhất trong mười một thành,bọn hắn giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm, khiến lòng dân căm phẫn, mười thành còn lại nhận lệnh của Hoàng đế Xa Xích Quốc, bao vây Thanh Vân Thành, năm đó tứ hiệp bọn ta cũng tuân lệnh sư phụ vì nước cống hiến một phần sức lực, nhưng Thanh Vân Thành địa thế kỳ dị, khó mà công kích, ta còn nhớ năm đó mười thành phải tốn gần một năm thời gian bao vây Thanh Vân Thành, mới có thể công phá được nửa tòa thành, người của mười thành nghỉ ngơi ba bôm, đợi đến khi lần hai công phá, trong thành Thanh Vân thế nhưng không một bóng người, cứ như là hư không biến mất, chính là thành chủ Mạch Thượng Vân cũng chẳng thấy, cuối cùng, mọi người vì muốn ăn nói với bách tính thiên hạ, nên chỉ nói là Thanh Vân Thành đã bị hạ, sau này sẽ không còn chuyện vi hổ tác xương nữa, nhưng kỳ lạ là, mười mấy năm về sau, người của Thanh Vân Thành cũng chưa từng xuất hiện, mọi người thậm chí cũng đã quên mất sự tồn tại của thành Thanh Vân, thật không ngờ họ lại xuất hiện ở đây.” Trên gương mặt của Huyền Cơ Tử xuất hiện vẻ nghiêm túc chưa từng có, sự đáng sợ của thành Thanh Vân, lão từng chứng kiến, lần bao vây năm đó, trở thành trận chiến đẫm huyết nhất thế gian, xác phơi đầy đồng, máu chảy thành sông, lão trước giờ chưa bao giờ tin, nhưng từ trận bao vây đó, lão mới cảm nhận sâu sắc những từ này vốn không phải khoa trương.

“Gì, gì cơ? Thanh Vân Thành, đang tốt đẹp, sao lại  nhảy ra thành Thanh Vân chứ? Huyền lão gia, lão nhìn kỹ chưa đấy? Đang mưa to thế này, lão có phải nhìn nhầm rồi không, dù sao sự việc cũng đã hơn năm mươi năm rồi.” Lam Tử Duyệt nhìn bộ dạng nghiêm túc của Huyền Cơ Tử, ngờ vực hỏi.

“Nha đầu a! Đó là chuyện đích thân lão đầu ta chứng kiến, làm sao có thể quên? Chỉ cần liếc mắt ta cũng có thể nhận ra, trong thành Thanh Vân cao thủ ngự lực rất đông, cổ cổ thần thú nhiều vô số kể, hơn nữa tu vi cực cao, lại còn thập phần tinh thông trận pháp chi thuật, ý chí bọn họ vô cùng ngoan cường, là đối thủ – họ sẽ rất là đáng sợ, cho nên, nha đầu, thiên hạ này sắp đại loạn rồi.” Huyền Cơ Tử trầm giọng nói, chẳng lẽ lời tiên đoán của sư phụ sẽ xảy ra sao? Người đeo Cửu chuyển tinh hồn không gian giới sẽ gánh vác trọng trách cứu vãn thế gian, lúc trước, lão cũng chính là nhìn thấy Cửu chuyển tinh hồn không gian giới trên ngón tay của tiểu nha đầu, mới quyết định đi theo, có lẽ trời cao tự có an bài đi!

Lam Tử Duyệt nét mặt trầm xuống, chẳng lẽ hình vẽ về lời tiên đoán trong Cửu chuyển tinh hồn không gian giới sắp xuất hiện rồi sao? Nàng sợ, nên vẫn chưa dám bước vào tháp Cửu chuyển tinh hồn.

Lam Tử Thiên vì không hiểu rõ những chuyện liên quan đến thành Thanh Vân, nên vẫn yên lặng nhìn, không thể xen vào.

“A! Nam nhân bà, cứu mạng! Những tên này mạnh quá!” Ngoài xe ngựa truyền đến tiếng cứu mạng của Niên Bình Sùng, Lam Tử Duyệt nhanh chóng kéo màn, hộ vệ trên xe ngựa đều đã chết, chỉ còn Niên Bình Sùng và hai người ngự lực xem ra không tồi chiến đấu với mười mấy tên hắc y mông diện nhân.

Niên Bình Sùng ngự lực không thấp, hắn đã đạt đến ngự lực bậc tôn, cũng không ngăn cản được sự công kích của hắc y mông diện nhân, còn triệu hoán cả ngự thú Tâm Nguyệt Thố cùng hắn chiến đấu, Lam Tử Duyệt nhíu mày, ngay cả sâu bám đuôi cùng không đối phó được, vậy nàng đi còn không phải chịu chết sao? Nàng.

“Ai da! Nha đầu, lần cứu này, chúng ta sẽ mang họa vào thân, bọn Thanh Vân Thành lần này quay về nhất định là báo thù rửa hận, chúng ta mà ra cứu, sau này cũng chẳng còn quả ngon để ăn, lũ kia toàn là bọn liều mạng, chuyện gì cũng dám làm.” Huyền Cở Tử ngăn lại Lam Tử Duyệt, lão vâng lệnh sư phụ, phải bảo vệ thật tốt người đeo trên tay Cửu chuyển tinh hồn không gian giới, Tam Nương ắt hẳn cũng hiểu rõ thể chất của nha đầu này nên mới nhận làm đồ đệ, hơn nữa toàn bộ tài nghệ đều là chân truyền của bà ấy.

“Lam phu nhân, ngươi không thể bỏ mặc thiếu chủ nhà ta được! Thiếu chủ là do Lam phu nhân người đẩy ra, người phải cứu thiếu chủ ta mới được! Không thể cứ thể bỏ rơi!” Niên Phúc nước mắt nước mũi lem luốc cả mặt, khiến lòng ai cũng hoảng.

“Được, được! Ta đi cứu, ngươi đừng nước mắt nước mũi chảy dài thế này, thật là buồn nôn! Ngươi, còn nữa, đại trượng phu đổ máu không đổ lệ, ngươi khóc cái gì chứ! Thiếu chủ của ngươi không phải chỉ hét có một tiếng cứu mạng thôi sao? Ngươi xem, hắn không phải vẫn sinh khí dồi dào mà bay nhảy sao? Thiếu gia ngươi thiếu đòn, giáo huấn hắn một chút cũng tốt, ai bảo hắn trí nhớ không được tốt……”

“A! Nam nhân bà, ngươi còn không mau cứu ta, ta sắp chịu không nổi rồi! Ta.” Lam Tử Duyệt còn chưa nói xong, liền nghe tiếng hét thất thanh của Niên Bình Sùng, người cũng bị đá văng ra ngoài.

“A! Thiếu chủ….” Niên Phúc lo lắng hét lên, chỉ tiếc tu vi của hắn thấp, cứu không được thiếu chủ.

“A! Thật không dễ đánh!” Lam Tử Duyệt nuốt nước miếng, nàng có đánh cũng không thắng nổi! Không được, cho dù đánh không thắng cũng phải cứu Niên Bình Sùng về rồi nói.

“Ai da! Huyền lão gia, ngươi nói xem chúng ta còn đường lui không? Ta không thể trơ mắt nhìn Niên Bình Sùng bị đánh chết! Là bạn, ta không thể không trượng nghĩa.” Lam Tử Duyệt thoát được sự trói buộc của Huyền Cơ Tử, Niên Bình Sùng nàng cứu chắc rồi, còn người trên chiếc xe ngựa kia, các ngươi tự mình cầu nguyện đi!

“Mẫu thân, hài nhi đi cùng người!” Lam Thành Thành cũng không muốn Niên thúc thúc gặp nguy hiểm, muốn đi cứu thúc ấy.

“Không được, Thành Nhi, con ở đây bảo vệ Dịch Nhi, mẫu thân đi cứu Niên thúc thúc về, ca, Thành Nhi và Dịch Nhi nhờ cả vào huynh rồi.”

“Mẫu thân, Dịch Nhi có thẻ tự bảo vệ bản thân.” Lam Dịch Dịch lớn tiếng nói, nó không muốn trở thành kẻ vô dụng trong mắt mẫu thân, chuyện lần trước là ngoại lệ.

“Được rồi, bảo bối ngoan của ta, đừng nháo nữa.” Lam Tử Duyệt hôn nhẹ trên trán của Lam Dịch Dịch, rồi ngước nhìn Lam Tử Thiên.

“Duyệt Nhi, cẩn thận chút.”  Lam Tử Thiên dự tính xem tình huống ra sao, lúc cần thiết sẽ ra tay, hai đứa cháu của hắn đều quan trọng như nhau.

“Mẫu thân…” Nghe thấy mẫu thân phản đối, Lam Thành Thành không kìm được kêu một tiếng, ngữ khí bất mãn.

“Thành Nhi, nghe lời mẫu thân.” Lam Tử Duyệt căn dặn xong, liền xoay người, bay về phía Niên Bình Sùng.

Mưa vẫn rơi không ngừng, trên trời một mảng sấm chớp, ngự lực tạo ra một tầng tầng lớp lớp như thủy tinh vũ hoa trong cơn mưa, ánh đẹp lạ thường.

Lam Tử Duyệt vừa ra khỏi xe ngựa không lâu, từ trong xe ngựa liền bay ra một nam tử y phục bất phàm, Lam Tử Duyệt chỉ nhìn được thân ảnh của hắn, không thấy diện mạo, nam tử sau khi bay ra liền bay về phía đông hơn của bọn hắc y mông diện nhân, cách hơi xa Lam Tử Duyệt. “Mẹ kiếp, người gì vậy! Lúc nãy chết đi đâu rồi, giờ mới xuất hiện, khác gì cùng nhau chịu chết chứ?” Lam Tử Duyệt đang đối với một hắc y mông diện nhân, vừa chiến đấu vừa nói, không đánh thì không biết, đánh rồi thì hoảng cả hồn, Lam Tử Duyệt có chút luống cuống, mẹ nó, không phải chứ! Tu vi của những tên này toàn là cao thủ bậc tôn, nàng lần này rõ ràng là tìm đường chết rồi!

“Này! Đại ca, xin hỏi người trong xe ngựa cùng các ngươi có quan hệ gì? Sao lại muốn giết họ? Chúng tôi không có ý lo chuyện bao đồng, chỉ là lên không đúng lúc, đại ca huynh giơ cao đánh khẽ để hai người chúng tôi trở về đi!” Lam Tử Duyệt cười hề hề nói, nàng thấy cần thiết nói rõ lập trường của mình, họa này mà chọc phải, người mệt sẽ là bản thân nàng còn gì.

Nhưng hắc y mông diện nhân căn bản chẳng để ý tới Lam Tử Duyệt, chẳng hề liếc nhìn Lam Tử Duyệt, chỉ muốn nhanh chóng giết chết nàng.

Niên Bình Sùng cách Lam Tử Duyệt không xa, những lời của Lam Tử Duyệt hắn đều nghe được.

“Ta nói này nam nhân bà, giờ này mới cầu xin tha thứ có phải quá trễ quá không có cốt khí không hả? Còn nữa, sao chỉ có chúng ta ra đây cứu người, người trong xe ngựa đi đâu hết rồi?” Sau khi nam tử kia từ trong xe ngựa xuất hiện, đối phó với đám người kia, hắn cũng có thể thở phào rồi.

“Ngươi nghĩ người khác ngu ngốc như ngươi sao? Ở trên giang hồ, ai thích lo chuyện bao đồng? Ai không sợ rước họa vào thân!” Lam Tử Duyệt bên đánh nhau với hắc y mông diện nhân bên lớn tiếng nói với Niên Bình Sùng.

“Ta nói này nam nhân bà, là bổn thiếu chủ muốn ra sao? Không phải! Là nam nhân bà ngươi đẩy thẳng ta ra, họa này rước vào rồi, vậy chúng ta liền có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu đi! Haha…!” Niên Bình Sùng vừa đánh nhau với hắc y mông diện nhân vừa nói, ánh mắt cũng không ngừng để ý đến Lam Tử Duyệt, hắn biết tu vi nàng chỉ thuộc hàng kim bậc, rất dễ bị thương, ai bảo nàng tham lam, phải ba người đồng tu? Nhưng nói thật vẫn khiến hắn ngưỡng mộ.

“Hừ! Ai muốn cùng ngươi có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, lúc có phúc, cùng bị ngươi giành hết, còn gì đến phần ta nữa! Ta mới lười tranh luận với ngươi, cẩn thận phía sau! Què rồi, Ta không chữa trị cho ngươi đâu.” Lam Tử Duyệt nhìn thế trận trước mặt, lúc này hắc y mông diện nhân gồm tám người, tám người này đều ngự lực cấp tôn, nam tử từ trong xe ngựa kia cùng hai hộ vệ của hắn đối phó với năm người, sâu bám đuôi đối phó với hai người, Lam Tử Duyệt nàng đối phó với một người cùng đã hao tổn sức lực. Giờ đừng nói là đem bọn hắc y mông diện nhân này đuổi đi, nàng và sâu bám đuôi đó không chết ở đây đã là a di đà phật rồi, nàng rất rất cần tìm người giúp đỡ.

“Nguyệt Ô, Dực Dực, ra đây tương trợ.” Lam Tử Duyệt hạ lệnh, thân hình tựa phượng hoàng một thân sắc đỏ không một pha tạp sắc của cổ cổ thần thú Nguyệt Ô Tước và Song Dực Xà xuất hiện trước mặt Lam Tử Duyệt.

“Haha! Nguyệt Ô, Dực Dực, giết hết những tên hắc y mông diện nhân này cho ta, dám giả câm, giả ngu giả điên với bà đây.” Lam Tử Duyệt tức giận nói, mẹ nó, lần này gặp toàn chuyện gì không!

“Vâng, chủ nhân.” Nguyệt Ô và Song Dực Xà đồng thanh lên tiếng, nhanh chóng bay đi công kích bọn hắc y mông diện nhân.

“A!” Song Dực Xà và Nguyệt Ô đột nhiên tấn công liên tiếp, bọn hắc y mông diện nhân sợ hãi lùi vài bước, nhưng vẫn bình tĩnh tiếp tục chiến với Nguyệt Ô và Song Dực Xà.

“A! Đúng là không sợ chết, thật đúng là bọn liều mạng!” Có sự giúp đỡ của Song Dực Xà và Nguyệt Ô, Lam Tử Duyệt liền đứng đó không động thủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.