Thiên Hạ Đệ Nhất Nữ Phụ

Chương 36: Tiến sĩ rất dính người (7)




Bùi An Cảnh loay hoay làm thí nghiệm một hồi, ngẩng đầu lên cũng đã 11 giờ hơn. Tố Cầm gục đầu trên sô pha ngủ, bộ dạng thanh thuần đáng yêu cực kì. Trong phòng hiện giờ cũng chỉ còn hắn và Cát Tường là còn thức.

"Làm sao không đi nghỉ ngơi?" Hắn nhíu mày, rất không vui nhìn Cát Tường.

Có bệnh? Hỏi một rô-bốt vì sao không nghỉ ngơi thì trăm phần trăm là có bệnh rồi. Cát Tường âm thầm sỉ vả trong lòng, ngoài mặt vẫn vô cảm, cũng không trả lời.

"Cùng đến kho sách đi."

Bùi An Cảnh bỏ lại một câu liền xoay người đi trước. Cát Tường cũng rất nhanh bám theo phía sau, hai người một trước một sau cứ như vậy đi thẳng tới kho tư liệu. Đẩy ra cánh cửa gỗ trạm trổ hoa văn tinh xảo, trong thời đại công nghệ thông tin thế này, vẫn còn giữ một thư viện cổ chắc có lẽ chỉ có mình Bùi An Cảnh.

Bên trong chứa rất nhiều tài liệu nghiên cứu, được dọn dẹp và sắp xếp cực kì sạch sẽ, khoa học. Tài liệu mà Bùi An Cảnh cần nằm trên tầng cao nhất của giá sách, buộc lòng hắn phải dùng thang để leo lên lấy. Cát Tường ở bên dưới trông chừng.

Kể cũng kì quái, cả một cái viện nghiên cứu toàn những dự án lớn, tiền nhiều không nói, khoa học kĩ thuật cũng thuộc hàng bậc nhất. Thế nhưng không mua nổi cái thang tốt! Nhất thiết phải là thang gỗ, hơn nữa còn bị mối mọt gặm tàn tạ.

Đúng thế, thang gấp sập. Bùi tiến sĩ ngã lộn nhào từ trên đỉnh giá sách cao chót vót xuống. Độ cao như vậy, không chết được, nhưng cũng gãy mấy cái xương.

Cát Tường mắt trợn trắng, theo phản xạ đưa tay đỡ lấy hắn. Dù sao với sức khỏe của một rô-bốt, dư sức nâng đỡ Bùi An Cảnh vốn nhẹ đến đáng thương. Kết quả là, hai người duy trì tư thế ôm kiểu công chúa, bốn mắt nhìn nhau, chớp lại chớp.

Cát Tường mất tự nhiên quăng Bùi An Cảnh sang một bên, ai ngờ người ta căn bản là còn chưa hồi thần, bị quẳng đi đột ngột, không kịp đề phòng suýt chút nữa ngã dập đầu. Hắn phản xạ có điều kiện chộp lấy cổ áo Cát Tường, hung hăng kéo theo. Sau đó, không rõ lí do, Cát Tường bị Bùi tiến sĩ chèn ép xuống mặt đất, lưng đau không nói, quan trọng là khoảng cách giữa hai người cũng quá gần rồi! Chóp mũi tràn ngập mùi hương trên người đối phương, chỉ cần lại cúi thấp thêm một chút nữa liền chạm môi.

Bùi An Cảnh hoàn toàn trì độn, hắn không biết nên làm cái gì tiếp theo. Lí trí kêu gào hắn lập tức đứng dậy, thoát khỏi tình trạng khó xử này. Chính là, hắn lại cảm thấy cứ như thế này cũng rất tốt...

Cát Tường chỉ thấy bả vai nặng trĩu, hơi thở nóng hầm hập phả vào cổ khiến cô nhột cực kì. Bùi An Cảnh thế nhưng ngủ rồi! Con mẹ nó, tình huống như vậy mà còn có thể ngủ được, cô biểu hiện không còn lời gì để nói.

Bùi An Cảnh cũng không nặng, có thể do hiện giờ cô là rô-bốt nên sức lực lớn hơn hẳn người thường, nhưng Cát Tường vẫn không có ý đẩy hắn ra. Cô liền chờ xem, chờ sáng mai lão tổ tông này tỉnh dậy sẽ có biểu hiện gì. Tốt nhất là giữ nguyên hiện trường, tránh cho hắn chối nguây nguẩy, hừ, dám ăn đậu hủ của cô? Đâu có dễ thế.

oOo

Bùi An Cảnh lâu lắm mới ngủ được một giấc an ổn như vậy, hắn ngủ thẳng đến mặt trời lên cao quá đỉnh đầu mới tỉnh dậy. Đệm giường hôm nay thật sự là quá cứng, lại lạnh nữa, nằm cả đêm thật sự quá đau lưng mỏi eo!

"Tỉnh rồi?" Cát Tường âm dương quái khí thì thào bên tai hắn.

"..."

Bùi An Cảnh đương nhiên sẽ không hét toáng lên, hắn chỉ nhanh như cắt bật dậy, mặt lại trắng lại hồng, trông sinh động cực kì. Lắp ba lắp bắp nửa ngày, cuối cùng cũng nói được vài ba câu rời rạc:

"Xin... xin lỗi..."

Cát Tường 'hừ' lạnh, chỉ xin lỗi mà coi như xong sao? Hai người lườm qua nguýt lại, hoàn toàn quên mất một sự kiện: Cát Tường chỉ là rô-bốt!

Rất lâu về sau, Bùi An Cảnh nhớ lại quãng thời gian này mới tự trách mình không thôi, hắn từ khi nào thì ngu đến vậy? Một con rô-bốt sẽ có nhiều loại cảm xúc phong phú như vậy sao? Một chuyện đơn giản nhường ấy, vậy mà hắn không nhận ra mảy may, để rồi sau này hối hận cũng không kịp...

Tố Cầm tìm hai người suốt một ngày trời, sau khi nhìn thấy Cát Tường và Bùi An Cảnh cùng nhau bước ra từ kho tư liệu, sắc mặt của Bùi An Cảnh cũng rất kì quái, cô liền triệt để mất đi lí trí! Ghen tỵ, oán hận, như rắn độc cắn nuốt tâm hồn Tố Cầm, khiến cô hoàn toàn trật đường khỏi hình tượng ngây thơ, trong sáng.

Vốn còn muốn để 01 sống lâu thêm một chút, nhưng xem ra, cô ta có vẻ thích tự đâm đầu vào chỗ chết hơn. Tố Cầm cười gằn, lén lút gọi vào một dãy số lạ hoắc.

"A lô, là tôi. Giao dịch trước kia của chúng ta còn có hiệu lực không? Đúng vậy, tôi muốn đẩy nhanh tiến độ. Trong ngày hôm nay!"

Cúp máy, cô lập tức trở lại khuôn mặt đáng yêu mềm mại thường ngày, tung ta tung tăng chạy đến trước mặt Bùi An Cảnh, lo lắng hỏi:

"Rốt cuộc hai người đã đi đâu suốt đêm qua? Tôi thực sự lo lắng lắm đấy, hôm nay còn có dự án quan trọng, suýt chút nữa thì bỏ lỡ rồi. An Cảnh, mau đi thôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.