Thiên Hạ Đệ Nhất Nữ Phụ

Chương 16: Cận vệ trung khuyển (7)




Nửa ngày trời trôi qua, cuối cùng vẫn không đưa đến kết luận gì. Huệ mỹ nhân mang thai đúng vào dịp các vị phi tần được về thăm nhà, cho nên trong cung chỉ còn lại Đức phi và Thục phi.

Đáng ngạc nhiên nhất là, lần này Đức phi có bằng chứng hoàn hảo, một bước cũng chưa từng rời khỏi tẩm cung của mình!

"Bệ hạ, vậy thì chỉ có khả năng Huệ mỹ nhân bất cẩn sẩy thai." Lâm công công kính cẩn nói.

"Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng!"

Đám nô tì lãnh trách nhiệm hầu hạ Huệ mỹ nhân sợ đến tái mặt, liên tục dập đầu xin tha mạng. Đông Phương Hạo nhất thời đau đầu vô cùng.

"Bệ hạ, tất cả mọi người đều đã tra xét xong. Chỉ còn lại Thục phi." Cát Tường không nhanh không chậm trần thuật.

"Lớn mật! Ai cho phép ngươi xen mồm!" Tuyết Liên không rõ là giận hay giật mình, quát lớn.

Đông Phương Hạo cũng nhíu mày:

"Trẫm tin tưởng Liên nhi, ngươi chớ nói bừa."

"Haha, tin tưởng? Có tin tưởng hay không, trong lòng bệ hạ hiểu rõ nhất!" Cát Tường cười lớn. "Nhưng thứ thần thiếp muốn là công bằng, nếu ngài đã 'tin tưởng' Thục phi như vậy, liền chứng minh nàng ta trong sạch đi!"

Tuyết Liên xiết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi:

"Cát Tường! Ngươi có ý gì?!"

"Ý trên mặt chữ. Không làm thì không có gì phải sợ cả."

Thái dương Đông Phương Hạo giật liên hồi, hắn nhịn không được quát lên:

"Thôi ngay! Thục phi, ngươi lập tức trình bày cho trẫm!"

Tuyết Liên trợn mắt, không thể tin nhìn Đông Phương Hạo. Trước giờ hắn vẫn luôn cưng chiều sủng ái nàng, vậy mà chỉ vì mấy lời của Đức phi liền...

"Thần thiếp... không nhớ rõ."

Cát Tường cười khẽ, tiếp tục nói:

"Nếu Thục phi đã không nhớ, đành để thần thiếp trình bày giúp người."

Đoạn, từ bên ngoài, có ba người chầm chậm tiến vào.

Huệ mỹ nhân, thái y và ngự trù.

Huệ mỹ nhân hai mắt đỏ ửng, thân hình gầy yếu đơn bạc. Nàng quỳ rạp xuống, khóc nức nở:

"Bệ hạ, người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp!"

"Huệ mỹ nhân mới vừa sẩy thai, thân thể yếu nhược, các ngươi đưa nàng ra đây làm gì!?" Đông Phương Hạo giận tím mặt. Đức phi rõ ràng là có chuẩn bị, cũng quá làm càn rồi!

"Bệ hạ, thần thiếp không sao. Thần thiếp chỉ muốn đòi lại công đạo cho hoàng nhi." Huệ mỹ nhân cao giọng nói. "Người hãm hại thần thiếp không ai khác, chính là Thục phi!"

"Ngươi nói bậy!" Tuyết Liên hét lớn.

"Câm miệng hết cho ta! Huệ mỹ nhân, ngươi nói là Thục phi hãm hại, có chứng cứ gì không? Nếu để trẫm phát hiện ngươi gian dối, hậu quả không phải ngươi có thể gánh chịu được."

"Thần thiếp đương nhiên có nhân chứng rõ ràng."

Nàng đưa mắt nhìn ngự trù và thái y đang quỳ một bên, khuôn mặt tái nhợt nhưng ánh mắt cực kì sắc bén.

"Muôn tâu bệ hạ, chính Thục phi đã sai sử nô tì làm canh ngải cứu cho Huệ mỹ nhân." Ngự trù là một người đàn bà trung niên mập mạp, run rẩy nói.

Ai cũng biết, ngải cứu gây sẩy thai, vậy mà Thục phi vẫn ngang nhiên sai người đem tới. Âm mưu rõ ràng như vậy, họa có người ngu mới không biết.

"Lẽ nào Huệ mỹ nhân không biết trong canh có ngải cứu?" Đông Phương Hạo híp mắt.

"Bệ hạ có lẽ không biết, ngải cứu và rau thơm khá giống nhau. Vị đắng của ngải cứu cũng có thể xử lí được, lại trộn cùng rau thơm, tự nhiên khó mà phân biệt." Thái y nhanh chóng giải đáp.

Đông Phương Hạo cười lạnh, chuẩn bị mở miệng vì ái nhân giải vây lần nữa.

Không ngờ, Tuyết Liên đã nhịn không được đứng bật dậy, tay run run chỉ xuống phía dưới:

"Các ngươi...các ngươi đều bị tiện nhân kia mua chuộc! Rõ ràng Huệ mỹ nhân sẩy thai không phải vì ăn canh ngải cứu!"

Đông Phương Hạo tái mặt. Cát Tường nhịn không được phì cười ra tiếng. Nữ chính quá tuyệt! Đầu óc thật 'thông minh', hahaha!

"Đúng vậy, đúng là Huệ mỹ nhân không phải do ăn canh ngải cứu mà sẩy thai. Nhưng điều này ngay cả bệ hạ còn chưa biết, Thục phi làm sao biết được?" Cát Tường giễu cợt nhìn nàng ta.

Tuyết Liên biết mình bị lừa, sợ đến mức đứng không vững, vội vàng nhào tới ôm cánh tay Đông Phương Hạo:

"Bệ hạ! Thần thiếp là do quá yêu ngài mà thôi! Bệ hạ!"

Đông Phương Hạo nhắm chặt mắt. Hắn không phải không nghĩ tới việc là do nàng làm, nhưng hắn không nỡ, không nỡ vạch trần! Một đứa nhỏ mà thôi, sau này hắn lại cố gắng là được. Nhưng chuyện đã đến nước này, hắn quả thực quá thất vọng rồi! Nữ nhân mà hắn coi trọng, vì sao có thể ngu xuẩn đến như vậy? Chẳng những làm chuyện xấu, làm xong còn để bị người vạch trần!

Tỉnh ngộ lại, hắn mới rõ, cái mà hắn cho là 'thanh thuần', 'thẳng thắn' chẳng qua cũng chỉ là do nàng ta quá ngu ngốc, quá tùy hứng! Ngu đến nỗi vứt hết mặt mũi của hắn!

"Thục phi hãm hại phi tần, biếm lãnh cung."

Đông Phương Hạo lãnh tuyệt ra lệnh.

Tuyết Liên không thể tin nổi nhìn Đông Phương Hạo. Đây là nam nhân luôn miệng nói yêu nàng? Hắn rốt cuộc 'yêu' nàng đến mức nào? Không, tất cả những điều này đều do ả tiện nhân kia châm ngòi thổi gió! Tất cả là do nàng ta!

Hai ma ma to khỏe hùng hổ lao tới, kéo Tuyết Liên xềnh xệch ra khỏi Càn Long điện. Mặc cho nàng kêu la, giãy giụa thế nào cũng vô ích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.