Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 82: Cho Ngươi




Chờ đợi hai ngày, nhưng mà không như mong muốn, Bạch Ngôn Lê trốn biệt mất nửa tháng, khiến cho Thương Phạt không biết khi nào mới có thể bắt đầu hành trinh đi du lịch suối nước nông.

Chớ nói du lịch, ngay cả cái mặt người cũng chẳng thấy luôn.

"Tôn chủ." Tư Vĩ đi thăm dò tin tức lần thứ một trăm, quay về bẩm báo, "Phu chủ đang tiếp kiến đoàn đại biểu của con người đến từ Vô thành."

Thương Phạt đặt tay lên bàn, ngón trỏ gõ nhịp.

Tư Vĩ cảm nhận rõ cơn thịnh nộ của hắn đang sắp sửa bùng phát, bèn đề nghị, "Hay để thuộc hạ bắt y về đây."

"Không cần." Chưa nói dứt câu, lão nhện ngẩng đầu lên, đã chẳng thấy vị đại yêu ngồi đó nữa.

Thương Phạt không không đi qua cửa, mà sau khi biến mất liền dịch chuyển tức thời lên thẳng nóc nhà.

Hắn không che giấu yêu khí của mình.

Do thực lực chên lệch quá lớn nên ngay khi hắn xuất hiện, Đan điểu phía sau Bạch Ngôn Lê lập tức nhận ra.

Thân làm yêu quái nắm quyền điều hành lớn, vai trò của hắn là thay mặt Bạch Ngôn Lê xử lý đủ thứ chuyện lớn chuyện nhỏ.

Mấy ngày nay, Đan tìm vô số phương thuốc quý hiếm để nuôi lại mớ lông của mình.

Ngoài miệng không dám nói nhưng thực ra trong bụng, hắn vẫn ôm hận Thương Phạt vì một cú đá kia lắm.

Cho nên sau khi biết gia chủ đã đến, hắn cũng làm như không nhận ra, giúp đỡ Bạch Ngôn Lê tiếp khách rồi bình chân như vại ngồi xuống ghế.

Bạch Ngôn Lê nhận được vô số quà hiếu kính từ đám người, vừa nhìn vừa thở dài.

"Ta còn tưởng ngài sẽ không lấy." Cách mấy cái nóc nhà, Đan có thể nhận thấy khí tức của Thương Phạt rất hung hãn, xem ra tâm trạng cực kỳ tệ hại.

Hắn đại khai có thể đoán được nguyên nhân cho nên cố gắng lôi chính sự ra bàn bạc, "Ngài nói phải chung sống hòa thuận với họ mà."

"Ngươi cũng từng qua lại với con người, hẳn phải biết.

Nếu chúng ta không nhận lễ vật, bọn họ sẽ cảm thấy bất an." Bạch Ngôn Lê ngồi vào bàn, cầm bút lên.

Đan nhún vai, "Ta đồng ý."

"Hơn nữa, bây giờ có nhiều con người tìm đến như vậy, không có tiền bạc thì lo không xuể." Bạch Ngôn Lê cau mày xoa trán.

"Ngài thật sự không đi nghỉ sao?" Đan quan tâm hỏi, cố ý nói cho to, "Sắc mặt ngài nhìn kém quá."

Tiếp quản cả một toà thành lớn, Bạch Ngôn Lê không chỉ phải tiến hành tiêu diệt lượng quân địch còn sót lại, sai các yêu vương sắp xếp chỗ ở cho con người, bổ khuyết vài tiểu yêu vài những vị trí quan trọng ở Áo thành.

Cuộc chiến này khiến con người bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng vẫn còn chưa thê thảm bằng bán yêu.

Không giống như con người sợ hãi yêu quái, bán yêu căm hận yêu quái.

Bạch Ngôn Lê lòng rối như tơ vò, chỉ có thể gật đầu, "Áo thành thất thủ, hơn hai mươi vạn bán yêu chết hơn nửa, số bán yêu còn lại cần phải xử lý thật cẩn trọng." Không chỉ thế, Áo thành do đâu mà bị phá? Là do nội ứng.

Mà kẻ đó có thân phận gì? Bán yêu.

Trước mắt, không chỉ phải bồi dưỡng quan hệ giữa yêu quái và bán yêu, mà còn phải đối diện với vấn đề phức tạp hơn là khôi phục cuộc sống đoàn kết giữa người và bán yêu lúc trước.

Quan hệ giữa ba bên cần phải cân bằng, sơ ý một chút sẽ gây ra đại họa.

Hơn nữa, hiện nay Đông phủ chưa thể nói là đã xưng bá Hoang Phục, căn cơ chưa sâu, gốc rễ chưa đủ để lan đến Tây Hoang Bắc Hoang.

Chuyện này cũng cần mau chông sắp xếp.

Không để tâm đến lời của Đan, Bạch Ngôn Lê tiếp tục lẩm bẩm, "Hơn nữa, nhất định phải để lại vài yêu quái ở Áo thành.

Sau khi thống nhất số lượng vẫn cần sắp xếp chi tiết."

Vừa liệt kê ra các mục, Bạch Ngôn Lê vừa cầm bút viết xuống giấy, rõ ràng ranh mạch.

Đan không lên tiếng nữa, đành ngâm nga một điệu nhạc vu vơ, mắt liếc lên nóc nhà.

Thương Phạt cau mày.

Sau khi đoàn người đại biểu rời đi, hắn đã ngồi xuống quan sát.

Cách mấy cái mái ngói không ngăn hắn thấy được dáng vẻ mệt mỏi của Bạch Ngôn Lê cùng với quầng thâm đen xì dưới mắt.

Cơn giận lúc trước cũng nguôi đi phần nào.

Từ đầu đến cuối, hắn chẳng hề để mắt tới Đan điểu đang loanh quanh bên cạnh Bạch Ngôn Lê.

Sự yên tĩnh kéo dài không lâu, lại có yêu quái đến báo cáo.

Thương Phạt trầm mặc, phất tay rời khỏi nóc nhà.

Hắn vừa đi, Đan đứng trong sảnh, gác tay sau gáy ngủ gà ngủ gật bỗng mở mắt ra, cười trên sự đau khổ của người khác.

Bạch Ngôn Lê đang bàn giao công việc với cấp dưới, chẳng biết có phải tinh cờ hay không, đột nhiên ngẩng lên, vặn vẹo cái cổ cứng ngắc.

Thương Phạt trầm mặc đi tới.

Thấy hắn, đám yêu dồn dập hành lễ, không dám thở mạnh lấy một tiếng.

Một cước đá tung cửa.

Trước khi đóng lại, Tư Vĩ đứng bên cạnh liền cả gan chạy đến, "Tôn chủ?"

"Ta bế quan tu luyện." Thương Phạt lạnh giọng, quay người vào trong phòng.

Tư Vĩ do dự vừa định đi theo, nhưng một tia sáng lóe lên, vài sợi tóc bên thái dương lão lả tả rụng xuống.

"...." Con ngươi lão lồi ra dến độ suýt nữa thì rơi khỏi hốc mắt.

Tư Vĩ nuốt nước bọt, nuốt mấy lời định nói về.

Thương Phạt ngồi xuống bên mép giường, cáu kỉnh nhìn lão, "Đóng cửa lại."

"Nhưng mà...." Tư Vĩ cũng muốn biến mất luôn tại chỗ, nhưng nghĩ tới chuyện ngày sau bị tính sổ, lão lấy hết dũng khí nhắc nhở, "Mấy thứ ngài bảo ta chuẩn bị như là áo tắm, đồ ăn, chăn đệm....."

"Cho ngươi." Hắn vung tay.

Thanh dao găm nhỏ vừa ném ra lúc nãy quay trở về.

Tư Vĩ nào dám tưởng là thật, "Có cần nói với phu chủ chuyện ngài bế quan không?"

Lúc này, Thương Phạt bực nhất là phải nghe đến tên BẠch Ngôn Lê.

Bất cứ người hay yêu quái nào dám bắt hắn chờ đợi lâu như vậy làm gì có đường sống.

Nguyên nhân thì ban nãy hắn thấy rồi, mà kể cả không thấy cũng đoán được.

Chẳng còn cách nào, muốn trút giận cũng không trút được.

Thôi thì thôi! Chẳng lẽ hắn không bận việc của mình chắc?

Nghĩ thế, hắn quả thực lười nhiều lời.

Rầm một tiếng, cửa phòng đóng sập lại.

Tư Vĩ suýt nữa bị đập dập mũi, hoảng hốt lùi về phía sau.

Yêu lực của Thương Phạt chỉ khôi phục được tám phần mười, hắn nhân dịp này tu luyện nghiêm túc.

Một tháng sau bước ra, Áo thành đã thay đổi hoàn toàn.

Tư Vĩ điều khiển cỗ xe bạch tố trên không trung, chầm chậm bay.

Thương Phạt chống cằm ngắm nhìn thành thị bên dưới.

Các con đường tan hoang, nhà cửa đổ nát đều đã được sửa sang lại.

Có rất nhiều nơi, con người và yêu quái cùng nhau chung sức làm việc.

Đan ngồi đối diện hắn, giải thích, "Tất cả đều do phu chủ phát tiền công, cũng bỏ ra một khoản lo ăn ở cho họ."

"Chỗ kia." Thương Phạt chỉ về một phía, "Là cái gì?"

Có mấy ngôi nhà được xây mới, từ trên cao nhìn xuống, khu vực được phân chia rõ ràng, màu sơn cũng khác những ngôi nhà còn lại.

"Khu đó là nơi yêu quái sinh sống, bên này là cho con người, chỗ còn lại," Đan nhoài người ra chỉ, "Là của bán yêu."

"Tách ra à?" Thương Phạt khá ngạc nhiên.

Cũng dễ hiểu, bởi trước giờ Bạch Ngôn Lê vẫn luôn khuyến khích chung sống hòa bình.

"Phu chủ nói, sống chung mà không sống chung.

Tập tính của ba giống loài có nhiều điều khác biệt, không nhất thiết phải cưỡng ép họ sinh hoạt cùng nhau." Đan tường thuật lại từng chữ của Bạch Ngôn Lê, "Phủ chúng ta ra nghiêm lệnh không được giết người, ăn thịt người, cho nên cũng cần hạn chế rủi ro đến mức tối đa."

"Y cũng không quá cứng nhắc." Xử lý rất linh hoạt.

Nếu Bạch Ngôn Lê cho rằng chỉ cần thay người thống trị mới là có thể khiến ba loài sinh sống hòa thuận với nhau thì mới là ngây thơ.

"Trên nguyên tắc vẫn là có quyền tự lựa chọn nơi sinh sống, tùy ý thành gia lập thất với bất cứ ai." Bất kể người, yêu hay bán yêu chủ động đưa ra lời đề nghị thì có thể chuyển đến khu vực khác.

Tuy nhiên, nếu không lập gia đinh thì rất ít người muốn chuyển đến sống ở khu của yêu quái, mà yêu quái lại càng không muốn dinh líu đến bán yêu hay con người.

"Hắn chơi đùa vui vẻ nhỉ." Thương Phạt thầm đánh giá.

Vốn tưởng sau lần này, Bạch Ngôn Lê sẽ lại bất lực đến khóc tu tu.

Dù sao số lượng người và yêu quái y cần tiếp quản lần này cũng quá lớn.

Nếu bản thân y không có thực lực thì dù hắn có chống lưng, y cũng khó mà không phạm sai lầm.

Trước mắt, mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp trật tự.

Không mất quá nhiều thời gian, cỗ xe bạch tố đã đưa họ đi hết một vòng Áo thành.

Thương Phạt đưa mắt nhìn ra xa, hơi thất thần.

"Hình như lại có thêm người tới." Những nơi ngày trước không có nhà cửa phố xá, cũng không có người lui tới, nay lại nườm nượp người ngựa xe thồ.

Thương Phạt nhắm mắt lại mở mắt, vẻ mặt càng cổ quái.

Đan cười, giọng điệu có chút phức tạp, "Thật náo nhiệt, Ngài nghĩ thế nào?"

Ai có thể hình dung được, yêu quái nào tưởng tượng được, một tòa thành của con người được hình thành xung quanh một yêu phủ.

"Hiện giờ không có nơi nào an toàn hơn nơi này." Đan nhún vai, "Không có yêu quái nào dám làm càn ở đây."

Tuy rằng thi thoảng sẽ xảy ra sự việc một vài người mất tích, nhưng chắc chắn không có chuyện tàn sát cả thôn làng.

Bàn tay quyền lực của Đông phủ càng lúc càng vươn xa, bất cứ yêu quái nào nghĩ đến việc làm trái quy củ đều phải cân nhắc.

Thương Phạt chẳng nói gì, quan sát một hồi, lại ngả lưng ra sau, lấy tay che mắt.

Đan hơi sốt sắng, "Ngài sao thế? Bế quan không thuận lợi ư?"

Bên dưới, đang có ít nhất năm triệu con người ngửa đầu lên trên, trầm trồ chỉ vào cỗ xe ngựa đang bay lơ lửng.

"Ta ghét mùi người."

...

Sau khi dò xét xong lãnh địa, quay về phủ thành chủ, Thương Phạt quyết định tạm thời không chuyển yêu phủ ở Phù Dung trấn đến đây.

Trời còn chưa sáng, Bạch Ngôn Lê đã mang người ra khỏi thành.

Thương Phạt không có việc gì, kéo ghế ra nằm ngủ trưa ngoài sân.

Hờ hững lắc chân, hắn tự hỏi có phải mình đã để Bạch Ngôn Lê tự do quá rồi hay không.

Ban đầu, hắn có ác ý muốn thấy y khổ sở, làm việc không xong phải quay về cầu xin hắn giúp đỡ, sau đó lại thấy hứng thú với năng lực của y, mặc y muốn làm gì thì làm.

Giờ nghĩ lại, Thương Phạt mới ý thức được, con mẹ nó chơi lớn quá rồi!

Hắn đã quá coi thường cái vị bạn lữ "mỏng manh yếu đuối" này, người thì bé con con mà sức lực lại dư thừa đến độ chẳng dùng hết.

Mặt trời bắt đầu lên cao nắng chói, Thương Phạt nhấc chiếc quạt màu đen lên che mắt, nhẹ nhàng gõ nhịp.

Nhưng không thể phủ nhận....Bạch Ngôn Lê như thế càng khiến hắn muốn làm hơn.

Đặt một người yếu ớt mềm mại dưới thân, ban đầu còn có thể cảm thấy mới mẻ, nhưng không thể nào "đã" bằng đặt một người tuy rằng bề ngoài yếu ớt nhưng có thể thống lĩnh hàng vạn yêu quân dưới thân, khiến y hư hỏng, không thể kiềm chế, phải hiện "nguyên hình".

Kích thích! Con mẹ nó kích thích.

"Tôn chủ."

Tâm trạng Thương Phạt vừa mới bắt đầu bay xa, khoe miệng hơi con lên, một tiếng hô cung kính khiến hắn sực tỉnh.

Cừu dư đang ngoan ngoãn quỳ gối ngoài sân.

Chiếc quạt che trên mặt không hề nhúc nhích, cũng chẳng tỏ thai độ ngầm đồng ý.

Cừu biến lại thành người bước vào phòng, quỳ một gối xuống.

"Xe ngựa đâu?" Thương Phạt chẳng buồn nghĩ tới việc cho tên đại yêu này chút thể diện.

Cừu từng nói sẽ nhận chủ nếu như Thương Phạt hạ được Nam phủ, cho nên bây giờ hắn đã chinh thức là hạ nhân trong Đông yêu phủ, không chút hổ thẹn nói, "Ngày hôm nay đã lau rửa một lần rồi.

Ngài yêu tâm, xe ngựa vô cùng sạch sẽ."

Biết giác ngộ thế là tốt.

Thương Phạt ngồi dậy một chút, đặt cây quạt xuống.

Cừu rũ đầu, thấp giọng nói, "Ngài không thắc mắc sao?"

"Thắc mắc cái gì?" Thương Phạt nằm lâu mỏi lưng, khẽ vươn vai.

"Mấy ngày này, phu chủ liên tục ra khỏi thành." Cừu nói lời rất ám chỉ.

Thương Phạt chẳng buồn nhìn, giọng điệu không lộ cảm xúc, "Ngươi muốn nói gì?"

"Phu chủ nói phải đi Nam yêu phủ, ngài không tò mò sao?" Biết Thương Phạt ít kiên nhẫn, Cừu dư nói thẳng, "Xem Tu Cẩn rốt cuộc che giấu bí mật gì?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.