Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 161: Muốn Gì




Tiếp tục đi vào trong, trên đường họ gặp thêm vài đoàn cũng đang hướng tới Thập Ngũ châu.

Bọn họ nhìn nhau cách con đầm nhưng không có ai đến chủ động chào hỏi nữa.

Nửa quãng đường đầu tiên đầy cạm bẫy hiểm nguy, nhưng sau đó đầm lầy dần dần biến mất, những lối đi nhỏ như bờ ruộng cũng rộng rãi hơn.

Tu Vĩ lại sóng vai cùng Chu Yếm, khẽ thì thầm, "Ngươi nói xem, đám người Hạo Nguyệt đã trà trộn vào được chưa?"

"Ta nghĩ không cần lo cho bọn họ."

"Ta thì cho rằng." Tư Vĩ lén nhìn tôn chủ trước mặt, thấp giọng nói, "Chúng ta cần phải lo cho họ đấy."

"Hả?" Chu Yếm cảm nhận được sự căm ghét sâu sắc của lão nhện đối với Hạo Nguyệt.

"Phu chủ chết rồi." Bước chậm lại, Tư Vĩ cẩn thận nói, "Lũ Hạo Nguyệt kia ngày nào cũng tính kế này tính kế nọ.

Ngươi xem, lúc trước có bao giờ ngươi nghĩ thằng nhóc Đào Bão Bão ngu xuẩn và lão điểu Đan đều là thành viên của họ chưa?"

Quả thực không nghĩ tới, bản thân hắn còn gia nhập muộn hơn họ.

"Mỗi một bước nhỏ con con," Tư Vĩ nghiến răng nói, "Từ lúc rời Bạch gia thôn đến khi vào Áo thành, bọn họ tính toán đến không lọt một khe hở.

Ngươi nói xem, bây giờ chúng lại đang suy tính cái gì?"

"Lão định làm gì?" Chu Yếm thở dài.

"So với Loan Điể, ta thấy chúng còn đáng chết hơn."

"Lão đi theo tôn chủ lâu như vậy còn không hiểu hay sao?" Chu Yếm chán nản nói, "Bây giờ tôn chủ không cần biết ân oán đúng sai thế nào, chỉ muốn trút giận thôi."

Cái chết của Bạch Ngôn Lê khiến tôn chủ bị tổn thương sâu sắc, hơn nữa linh khí bản mệnh cũng bị hủy, dù là người hay yêu cũng không cản được tôn chủ bây giờ.

"Dù có là tính kế." Chu Yếm thở dài, "Cũng là mưu kế quang minh chính đại."

Đúng, quang minh chính đại bàn điều kiện, cho phép đối phương lựa chọn đồng ý tham gia hay không.

Ngay từ khi bắt đầu, thái độ của vị tinh chủ Hạo Nguyệt kia đã rõ ràng.

Nếu như phu chủ vẫn còn sống thì....Chu Yếm sẽ không lo lắng quá nhiều.

Dù sao đi nữa, hắn tin tình cảm vị kia dành cho tôn chủ là thật, muốn bảo vệ tôn chủ cũng là thật.

Bây giờ lại khó nói.

"Tận dụng cơ hội đi." Chu Yếm dừng lại, ghé vào tai lão nhện, "Lần này đến Thập Ngũ châu, dù là Loan Điểu hay Hạo Nguyệt, chúng ta đều phải đối mặt."

"Cho nên?" Lão nhện vểnh tai.

"Chuẩn bị kỹ lưỡng, mang tôn chủ chạy trốn."

Nói thế này nghe rõ mất mặt, nhưng Tư Vĩ cũng hiểu tình cảnh của bản thân, bèn nghiêm túc gật đầu.

Thương Phạt không biết hai vị thuộc hạ đang bàn tán chuyện gì.

Sau khi rời khu đầm lầy đen, đường ruộng dưới chân mở rộng thành đường đất vàng, có vô số yêu quái từ bốn phương tám hướng dồn về đây, tiếp tục đi tới.

Tư Vĩ và Chu Yếm theo thật sát, cũng cẩn thận quan sát các yêu tộc xung quanh.

Có những vị mang hình người giống như bọn họ, cũng có những yêu tộc thoải mái hiện về chân thân, thân hình khổng lồ đến mức đi bước nào mặt đất rung chuyển bước ấy.

Cả người cả thú, thậm chí có cả mình thú đầu người.

Mấy chục cái đuôi chim dài lướt thướt còn suýt chút nữa quất qua mặt Chu Yếm.

Hai vị thuộc hạ rất khó chịu, nhưng tôn chủ đi đằng trước không phản ứng gì, bọn họ cũng không tiện gây thị phi ở nơi xa lạ.

Có những yêu tộc thích chủ động gây sự như thế đấy.

Không như con người, yêu tộc vốn thích chém giết từ trong xương cốt.

"Muốn hút khô bọn chúng quá." Lão nhện biến ra cái mỏ nhọn hoắt.

Chu Yếm liếc lão, chán nản thở dài.

"Gần đây ngươi thay đổi rồi." Tư Vĩ đi sát lại gần Chu Yếm, tránh mấy tên yêu quái mình đầy lửa như cây đuốc.

Chu Yếm cũng vừa tránh vừa hỏi, "Cái gi?"

"Đa sầu đa cảm."

"Cẩn thận chút đi." Chu Yếm lắc đầu, lôi tay lão.

Lại có yêu quái bay xẹt qua đầu để gây sự.

"Cảm ơn." Nếu không phải được Chu Yếm kéo thì đầu đã bị phang trúng rồi.

Tư Vĩ bực mình liếc mắt.

Lúc nãy chỉ mới cà khịa nhau, bây giờ xung quanh bọn họ đã có vài tốp thượng cẳng chân hạ cẳng tay rồi.

Cứ thế, cả đoạn đường đi vô cùng huyên náo nhộn nhịp.

Đi về phía trước, xung quanh họ xuất hiện những chiếc đèn lồng đỏ trôi lềnh bềnh.

"Ta không cảm được cái kiểu trang trí này." Tư Vĩ phất tay, một cái đèn lồng làm từ đầu lâu bay tới.

"Thối quá." Đất dưới chân biến thành màu xanh lục, mây mù tím biếc một lần nữa phủ quanh.

Mấy cái đầu lâu há to miệng, có nến thắp bên trong, thi thoảng va vào nhau kêu lốp cốp.

"Chắc ta bị con người ảnh hưởng rồi." Tư Vĩ phỉ nhổ bản thân.

Khi ở Đông phủ, lão sống chung với loài người, việc trang trí nhà cửa phòng ốc đều do bàn tay khéo lẽo của con người phụ trách, giờ lại không quen với nơi yêu khí dày đặc.

"Cũng là chuyện tốt." Dù ngoài miệng bài xích con người nhưng khi nếp sống dần dần bị ảnh hưởng, Chu Yếm cũng lấy làm bối rối.

Hắn thực sự không thích mấy cái đèn lồng này, thi thoảng có mấy cái vẫn dính thịt chưa phân hủy hết, bốc mùi kinh khủng.

Tiến sâu vào vùng đất màu xanh, những chiếc đèn lồng xuất hiện càng nhiều.

Trong ánh nến đỏ rực, thi thoảng lại thấy bóng dáng vài yêu quái khác.

"Trời ạ, đẹp quá đi mất!"

Trong lúc Tư Vĩ và Chu Yếm nhăn mặt ghét bỏ thì có một thanh niên dung mạo diễm lệ tới gần.

Tư Vĩ sửng sốt, nhìn chằm chằm cây quạt trong tay đối phương.

"Ngươi là?" Chu Yêm xem như lễ phép hỏi.

"Đẹp quá đúng không!" Thanh niên kia một lần nữa cảm thán, xoay vòng vòng ngắm nghía, "Ta vẫn luôn mong đợi.

Đây là lần đầu tiên ta đến Thập Ngũ châu."

"Ồ." Lão nhện lạnh nhạt đáp, chỉ chăm chăm đuổi theo tôn chủ.

Thương Phạt nghe tiếng nói chuyện sau lưng, bước chân hơi chậm lại.

Khi hai thuộc hạ đuổi theo kịp, thanh niên kia cũng đi cùng luôn.

Khác với những yêu quái xung quanh biểu hiện ra ít nhiều đặc điểm của yêu tộc, yêu quái này lại giống bọn họ, dùng hoàn toàn hình dạng con người.

Thương phạt để ý đến chiếc quạt lông vũ màu đỏ y cầm trong tay, lại nhìn hàng mi vàng óng và đôi môi hồng nhạt.

Xinh đẹp thì xinh đẹp thật, nhưng rất quái dị.

"Ấy?" Thấy vị thủ lĩnh của nhóm ba yêu quái này liếc nhìn mình bằng ánh mắt ghét bỏ, thanh niên kia không vui, chạy lên phía trước.

Không để tâm đến Tư Vĩ và Chu Yếm, y lách một cái đến trước mặt Thương Phạt.

Khi tiến vào Thập Ngũ châu, Thương Phạt không có ý định gây phiền toái, cho nên chỉ liếc y một cái rồi bước sang bên cạnh tránh đi.

Nhưng yêu quái kia không tha, duỗi tay ra cản đường hắn, "Ta chặn nè!"

Thương Phạt hít sâu, lại lần nữa bước vòng qua.

"Ta lại chặn!"

"..."

Quá tam ba bận, nhịn thế là đủ rồi.

Thương Phạt nhếch môi đứng lại.

Yêu quái kia mở quạt che trước ngực, cúi đầu hành lễ, "Ca ca, ta có đẹp không?"

Tư Vĩ, "....."

Chu Yếm, "Củ lạc giòn tan!"

"Tránh ra!" Thương Phạt buộc phải nhìn thẳng vào mặt đối phương.

Lúc nãy có mây mù che phủ, nhìn không rõ, giờ quan sát kỹ....Lông mày hắn nhăn lại.

"Các ngươi ngửi thử đi." Thanh niên khụt khịt mũi, kéo dài giọng, "Ta thấy có mùi thịt người phảng phất đâu đây."

"Tránh ra." Thương Phạt không kiên nhẫn.

"Tránh thì tránh." Nam nhân kia nhún vai, ra vẻ có gì đâu mà căng, cực kỳ dễ bảo.

Thương Phạt vẫn nhíu chặt lông mày, mặc kệ y, sải chân bước tiếp.

Yêu quái kia nhảy nhót đuổi theo, "Sao ngươi lạnh lùng thế?"

"...."

"Cơ mà nhìn nghĩ...." Thanh niên sờ cằm mình, chớp chớp hàng mi dài quá khổ, "Nhìn nghiêng ngươi càng đẹp trai hơn."

"Làm gì vậy?" Lão nhện đang chuẩn bị ra tay thì bị Chu Yếm giật tay áo.

"Ai biết." Chu Yếm nhìn chằm chằm tôn chủ và yêu quái kia đi cạnh nhau, "Lão có nhìn ra chân thân của y không?"

"Không."

"Haizz." Chu Yếm thở dài, bi thương vô cùng.

Không nhận ra chân thân cũng có nghĩa đối phương mạnh hơn họ không chỉ một đẳng cấp.

Trong tình cảnh này, dù yêu quái kia có muốn làm gì cũng chẳng đến lượt họ can thiệp.

"Nói chuyện đi, chúng ta chung đường mà."

"...."

"Ngươi đến Thâp Ngũ châu lần đầu phải không? Khéo quá, ta cũng thế."

"...."

"Ngươi càng không nói, ta lại càng chết mê chết mệt ngươi." Thanh niên nói với vẻ nghiêm túc cực kỳ, lại còn cố tình dính sát vào Thương Phạt, cặp mắt màu xanh lục nhàn nhạt kia cũng không rời khỏi hắn một giây nào.

"Ngươi đến Thập Ngũ châu làm gì thế? Đi ăn thịt người hay đi cướp linh tinh thạch?"

"Nghe nói lần này tộc Loan Điểu mang ra rất nhiều linh khí, hay là chúng ta lên cướp xem được mấy món?"

"Ngươi đi nhanh thế làm gì.

Thịnh hội chưa bắt đầu đâu."

"Ngươi nhìn đám bên kia kìa, bọn họ xấu quá." Thanh niên thẳng thắn chỉ tay, nói cũng không biết tiết chế âm lượng.

Đám đại yêu cao bảy tám mét cúi xuống trừng mắt với họ.

Thương Phạt càng cau có.

Thanh niên kia lười biếng phe phẩy chiếc quạt lông vũ trong tay.

Lũ yêu quái vừa định xông lên gây sự thì đã ngập ngừng lui về.

"Nguoi coi đi, xấu thì bảo xấu, còn không cho người ta nói, quá đáng thật!"

"Nếu y cứ gây sự thế này." Tư Vĩ thì thầm, "Chúng ta phải tìm cách tống cổ y đi."

"Ừ." Chu Yếm gật đầu, vừa định tới giải vây cho tôn chủ.

Thanh niên đi bên cạnh Thương Phạt bỗng nhiên quay đầu nhìn bọn họ chằm chằm, như cười như không mà xuỵt một tiếng.

"...." Hai đầu gối Tư Vĩ bỗng nhiên mềm nhũn quỳ sụp xuống.

Chu Yếm vội vàng đỡ lão dậy.

"Chơi vui chưa?" Thương Phạt vốn không định mở miệng.

Hắn nghĩ con hồ ly chết tiệt này sẽ cảm thấy mất mặt rồi bỏ đi thôi, ai ngờ.....!

"Ấy, giận rồi à?" Yêu quái nọ vội giấu cái quạt ra sau lưng.

Tư Vĩ bị ép bò rạp ra đất bấy giờ mới đứng dậy được.

Thương Phạt vẫn đăm đăm nhìn về phía trước.

Thanh niên ghé sát lại, "Ta chỉ đùa bọn họ chút thôi mà."

"Chưa thấy bao giờ chắc?" Thương Phạt lạnh lùng mở miệng.

"Hả?"

"Đến từ Đế Kỳ thì chút trò xiếc ở Thập Ngũ châu cũng coi là náo nhiệt sao?" Làm gì phải kích động như thế.

"Ơ?" Thanh niên kia chớp mắt, bật cười.

"Cách xa ta ra." Vứt lại bốn chữ cuối cùng, Thương Phạt đi vượt lên trước.

Khác với Tư Vĩ và Chu Yếm, yêu quái không mời mà tới này nhanh chóng đuổi kịp hắn, tươi cười hớn hở.

"..."

"Ta thích ngươi!"

"?"

"Đừng đi Thập Ngũ châu nữa!" Thanh niên nọ khoa chân múa tay, hào hứng nói, "Chúng mình tìm một chỗ, làm những chuyện mà Tấn Giang không cho viết đi!"

"Ngươi thần kinh à?"

"Ta không bệnh gì hết." Thanh niên kia vừa định chìa tay ra sờ mó thì lại rụt tay về thổi phù phù, "Đau quá."

Thương Phạt sao có thể để một con hồ ly động dục đụng vào mình.

"Đau lắm đấy." Tay bị ngọn lửa vàng làm bỏng, thanh niên kia phụng phịu thổi, "Phải thế nào ngươi mới bằng lòng cùng ta một lần? Từ khi trưởng thành đến nay, đây là lần đầu tiên ta trúng tình yêu sét đánh đấy."

Thương Phạt cau mày, tự hỏi liệu đối phương xuất hiện ở đây có gì mờ ám hay không.

Chu Yếm và Tư Vĩ cuối cùng mới đuổi kịp, thấy cảnh hai người đối diện nhau tóe lửa, bọn họ lập tức rút linh khí.

"Nếu ngươi không muốn tiến triển quá nhanh cũng được, ta sẽ từ từ theo đuổi ngươi."

"Ngươi coi tôn chủ ta là cái gì?" Chu Yếm vô cùng nghiêm túc đến chen ngang, mang vẻ mặt của người cha đang ra sức bảo vệ con gái.

"Ngươi thấy không?" Thanh niên kia khịt mũi một cách khoa trương, nói với Chu Yếm, "Người hắn thơm quá đi mất."

"Cái gì?"

"Mặt cũng đẹp, mà chân cũng dài nữa."

"Ngươi thần kinh rồi." Chu Yếm kết luận, lùi một bước đến bên cạnh Thương Phạt, "Tôn chủ, ngài đi trước đi."

"Các ngươi đánh không lại." Thương Phạt đi lướt qua hắn, nhìn chằm chằm con hồ ly vừa mới thành niên, "Ta không có hứng thú giao phối với một con hồ ky sáu đuôi."

"Hả?" Thanh niên kia ngây người.

"Nhân lúc còn kiên nhẫn, ta chỉ nói một lần." Thương Phạt không che giấu sát khí trong mắt, nham hiểm nói, "Cút."

"...." Sực tỉnh lại, Lục Vĩ Hồ kia không ngại ngùng, thậm chí còn hưng phấn, "Ngài nhận ra chân thân của ta sao?"

"....Lục Vĩ Hồ?" Tư Vĩ vội kéo Chu Yếm lại bàn tán.

"Chỉ sống ở Đế Kỳ." Cũng là yêu tộc trong truyền thuyết, chẳng trách tôn chủ nói thẳng bọn họ không đánh lại được.

Tộc Lục Vĩ Hồ trời sinh đã có khả năng nhận biết mạnh mẽ, có thể thông qua hình thức giao phối với loài mạnh để tăng cường sức mạnh cho bản thân, tựa như một loài dây leo bám vào cây đại thụ.

Lục Vĩ Hồ mới thành niên này lần đầu ra ngoài chơi, nghe nói ở Thập Ngũ châu có thịnh hội bèn ghé đến xem, không ngờ trên đường lại gặp được kẻ mới liếc qua đã thấy chân thân của mình.

Y ghé sát vào ngủi, mùi thơm của người nọ thật là đòi mạng.

Càng nhìn càng thấy hắn đẹp, phù hợp với thẩm mỹ của mình, hơn nữa cái thái độ lạnh lùng cao quý kia cũng rất quyến rũ.

"Ta tên Hồ Liễu, năm nay vừa tròn bảy trăm tuổi, đã thành niên rồi!"

Thương Phạt ngại phiền phức cho nên mấy lần định ra tay đều phải nhịn.

"Ta thật sự biết làm mấy chuyện Tấn Giang không cho miêu tả.

Khi ở trong tộc, ta đã học được vô số tư thế độc đáo, sách mười tám cộng cũng đọc thông vẽ thạo, ngươi có thể thử với ta không?"

"Nếu nhận ra chân thân của ta thì hẳn ngươi phải biết, làm với ta cũng được lợi lắm nha."

"Nếu ngươi không thích bộ dạng này của ta thì chúng ta có thể thương lượng.

Ngươi thích hình dạng thế nào, sáu cái đầu ta cũng biến ra được đó."

"Bị ta nhắm rồi, đừng hòng chạy!"

Nói bã bọt mép mà chẳng thế khiến đối phương mở miệng, Hồ Liễu liếc mắt, bỗng nhiên nói, "Ngươi định cứ thế vào Thập Ngũ châu sao?"

"Hả?"

Chịu nói là được rồi.

Biết mình thắng, Hồ Liễu ho khan, vờ nghiêm túc, "Không yêu quái nào nhận ra chân thân của ngươi, nhưng khi ta lại gần thì thấy trên mình ngươi có mùi rất đặc biệt."

Cách đó không lâu, Thương Phạt đã từng bạo phát một lần, chắc hẳn trên người còn sót lại chút yêu lực.

Mà có yêu lực này, hắn sẽ không che giấu được thân phận.

Đây là vấn đề lớn.

Lúc trước hắn chỉ mải bàn kế hoạch với Thiên Cơ, rồi thi thoảng lại nhớ đến Bạch Ngôn Lê mà ngẩn người cho nên không phát hiện ra.

"Không nhìn ra được chân thân lại càng gây chú ý."

Trừ những yêu tộc giỏi che giấu khí tức của bản thân thì không nhìn ra chân thân đồng nghĩa với việc mang sức mạnh cường đại.

Kẻ quá mạnh khiến yêu quái khác không dám tùy tiện mạo phạm, nhưng lại rất gây chú ý.

"Cho nên?" Thái độ Thương Phạt đỡ hơn một chút.

"Làm một lần với ta.

Khí tức của ta có thể che được mùi của ngươi."

"Vậy à?" Thương Phạt ngoài cười trong không cười, bàn tay rũ xuống khẽ nhấc lên.

Hồ Liễu rất lanh lợi, phát hiện ra bầu không khí thoáng thay đổi, vội vàng xua tay, "Đương nhiên vẫn còn cách khác."

"Hả?" Thương Phạt đã nghĩ xong, nếu như không hỏi được biện pháp hữu hiệu thì dụ con hồ ly này đến nơi khác, giết y rồi lột da.

"Cho này." Hồ Liễu chìa ra một món trang sức xù lông.

"Cái gì đây?" Tư Vĩ nhảy dựng, chỉ dòm thấy một cái đuôi đỏ rực trong tay y.

"...." Thương Phạt giật mình.

.

Truyện Linh Dị

"Cầm lấy." Hồ Liễu cười híp mắt, vẻ mặt thản nhiên.

Thương Phạt cau mày, không động vào món đồ nhỏ kia.

Hắn trầm mặc một lúc rồi mở miệng, "Ngươi bệnh à?"

Khi một con Lục Vĩ Hồ non mới ra đời thì chỉ có một cái đuôi, sau trăm năm đuôi đó rụng xuống.

Kể từ ấy, cứ trăm năm nó lại mọc ra một cái đuôi, sau bảy trăm năm thì được xem là trưởng thành hoàn toàn.

Cái đuôi bọn họ mang theo từ khi còn trong bụng mẹ sẽ được cất giữ cẩn thận để giao cho bạn lữ sau này.

Đuôi của Lục Vĩ Hồ có thể rèn thành linh khí lợi hại, khi tu luyện đến cảnh giới nhất định thì sẽ phát ra công hiệu đặc thù.

Rất nhiều yêu tộc luôn mơ tưởng nó, cho nên Lục Vĩ Hồ thường bị cướp đoạt, hãm hại.

Sau khi tiến vào Đế Kỳ được mấy ngàn năm, tộc Lục VĨ Hồ bắt đầu xuất hiện vài vị yêu tổ hùng mạnh.

Bọn họ thường tìm bạn lữ là con cháu mang huyết mạch yêu thần, nếu không cuộc sống sẽ rất khó khăn.

"Bằng cái đuôi này." Thương Phạt cong khóe môi, "Ta có thể hoàn toàn khống chế ngươi."

Đó không coi là nhắc nhở, bởi vì thân là Lục Vĩ Hồ, Hồ Liễu đương nhiên phải rõ hơn ai hết.

"Được mà được mà." Không chờ đợi nổi, Hồ Liễu ấn cái đuôi vào lòng Thương Phạt, "Khống chế ta đi!"

"Tôn chủ, ngài cầm đi." Tư Vĩ không quan tâm mấy chuyện kia, có lợi không chiếm mới là ngu, "Có nó rồi, kẻ khác sẽ lầm tưởng ngài là Lục Vĩ Hồ."

Không giống các phục ngoài, yêu quái ở ba phục trung ương thường xuyên trông thấy Lục Vĩ Hồ, đặc biệt là Điện Phục thì càng phổ biến, cho nên tôn chủ ngụy trang như thế tương đối an toàn.

"Ta mượn." Thương Phạt không từ chối nữa.

Sau khi sương mù màu tím tan đi, có cánh cổng trôi nổi trên không, "Đi thôi."

Bọn họ đứng xếp thành hàng dâng lễ vật.

Thương Phạt, hai thuộc hạ và một Lục Vĩ Hồ có dứt cũng không nhả cùng nhau tiến vào Thập Ngũ châu.

Kiến trúc nơi đây tương đối giống với thành thị của con người, đa số nhà cửa cao ba bốn tầng, trên đường đi không thấy có người hay bán yêu nào.

Thương Phạt đang quen với cảnh con người buôn bán rộn ràng náo nhiệt, bỗng nhiên thấy một toàn thành chỉ toàn yêu quái, hắn cũng hơi lạ lẫm.

Tương tự hắn, Tư Vĩ và Chu Yếm ngơ ngác nhìn quanh, cảm thấy không quen.

"Chúng ta tìm một nơi trọ lại đã.

Hai ngày nữa mới đến thịnh hội."

"Ngươi vẫn muốn đi theo chúng ta?"

"Có ý gì?" Hồ Liễu chu mỏ, "Ta mới tặng đuôi cho ngươi, ngươi đã đuổi ta đi à?"

Đúng là hơi đuối lý, nhưng Thương Phạt cũng rất phiền.

"Ta sẽ trả cho ngươi." Hắn cũng chẳng cần một cái đuôi mà làm gì.

"Không được, ta phải theo sát đuôi của ta." Hồ Liễu nói đến quang minh chính đại.

Thương Phạt ngẫm nghĩ, sau khi tiến vào Thập Ngũ châu thì xem như bọn họ nằm dưới sự quản lý của tộc Loan Điểu, không nên gây xung đột.

"Sang bên kia đi." Hồ Liễu chỉ phụng phịu có mấy giây, rồi lại cầm cây quạt lông vũ, chạt qua bên kia đường.

Thương Phạt bất đắc dĩ, cái đuôi nhỏ màu đỏ còn đang treo bên hông.

Có mùi của thứ này, dù hắn đi đến đâu, hồ ly kia cũng tìm được.

Mà với tính khí cùng cách hành xử của đối phương thì chắc lúc ấy lại phiền to.

Bọn họ tìm đến quán trọ lớn nhất trên đường phố.

Sau khi vào, Hồ Liễu gọi một mâm đồ ăn.

Thương Phạt và hai thuộc hạ vào cửa, thấy mấy con tiểu yêu đang xếp thức ăn đầy bàn.

"Lại đây lại đây lại đây." Hồ Liễu vỗ tay cười hớn hở.

Thương Phạt cau mày, im lặng ngồi bên cạnh y.

"Có ăn không? Ngon dã man." Yêu quái ăn không phải để no bụng mà chủ yếu là vì thú vui miệng lưỡi.

Tộc Lục Vĩ Hồ nổi danh thích hưởng thụ.

Hồ Liễu ngoạm từng miếng gà đướng lớn, thỏa mãn nheo mắt.

"Ngài không dùng đũa sao?" Tư Vĩ nhẹ giọng hỏi.

"Cái gì?" Yêu quái đang ngả ngớn kia lập tức ngồi thẳng.

Tư Vĩ nhìn sang tôn chủ, thấy Thương Phạt không có ý trách mắng liền thở phào.

Hồ ly chết tiệt kia phản ứng dữ quá, cứ như lão nói cái gì kinh hãi thế tục lắm không bằng.

"Đũa!" Ăn bốc bằng tay thế kia nhìn không đẹp mắt tí nào.

"Chúng ta có phải con người đâu?" Hồ Liễu trừng cặp mắt hạnh xinh đẹp, lòng trắng và đồng tử màu xanh phân chia rõ ràng, "Sao phải phiền phức thế?"

"Nhưng mà...." Tư Vĩ đã quen ăn uống theo tục lệ của con người, cảm thấy như vậy sạch sẽ hơn.

"Chẳng lẽ trước khi ăn thịt người còn phải tắm rửa cho chúng nữa?"

"Chứ không phải sao?" Tư Vĩ không nhịn nổi, "Ăn thịt gà cũng phải vặt lông còn gì."

Hai chuyện đó khác nhau!

Thương Phạt càng nghe càng phiền, nhẹ nhàng liếc mắt với Chu Yếm một cái.

Đại yêu lập tức đứng dậy, bảo tiểu yêu hầu bàn mang đũa tới.

"Ta không cần." Hồ Liễu khó chịu.

"Cầm lấy." Thương phạt nhìn mà thấy mất ngon, một tay chống lên mặt bàn đỡ gò má, nghiêng đầu nói.

Lục Vĩ Hồ mang vẻ mặt thà chết không phục, hậm hực cầm lấy đũa, lóng ngóng gắp miếng cá trên bàn.

Thương Phạt không liếc mắt nhìn y, "Ngồi thẳng lên."

"Vâng." Hồ Liễu nắm chặt đuôi, nghiêm túc ngồi, vô cùng ngoan ngoãn.

Thương Phạt nhắm mắt lại.

Chu Yếm hiểu ý, đứng dậy đi thuê phòng.

Khác với thành trì cho Đông phủ cai quản, toàn bộ quán xá nhà trọ ở Thập Ngũ châu đều do yêu quái quản lý.

"Sao lại thuê bốn phòng?" Chu Yếm nhìn thẻ phòng trên tay, cực kỳ phẫn nộ, "Các ngươi thật không hiểu chuyện.

Nếu lũ không hiểu chuyện các ngươi mà là hạ nhân của ta thì ta đã biến các ngươi thành món xào rồi."

Bị dọa nạt nhưng Chu Yếm không buồn để mắt.

Lão nhện còn lườm y một cái khinh thường.

Thương Phạt không quan tâm đến con hồ ly đang lên cơn.

Sau khi mở mắt, hắn chú đến những bàn xung quanh.

Yêu quái tiến vào Thập Ngũ châu đa phần là đại yêu.

Lục Vĩ Hồ trước mặt hẳn là Thượng Cổ kỳ, nhưng mà dẫn y theo....Sau này không tiện tiếp xúc với Hạo Nguyệt.

Đặc biệt là khi hắn còn sắp ra tay giết tộc trưởng tộc Loan Điểu.

Nếu lúc ấy mà Hồ Ly này vẫn quấn lấy không chị đi thì....phiền phức.

Hắn đang mải nghĩ làm sao đuổi Hồ Liễu đi, Hồ Liễu cũng nghĩ làm cách nào ngủ với hắn.

Con ngươi xoay chuyển mấy vòng, Lục Vĩ Hồ thấy bầu rượu, tự nhiên nhanh chí, rót cho Thương Phạt, "Uống miếng đi."

Thương Phạt không từ chối, lòng đang phiền muộn, bèn ngửa đầu cạn sạch.

Hai mắt Hồ Liễu sáng rực, tiếp tục rót.

Thương Phạt uống liên tục mười chén mới liếc mắt sang đối phương, "Muốn gì?"

Hồ Liễu xoa xoa tay, nuốt nước bọt, nói tuột lời trong lòng, "Muốn ngủ với ngươi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.