Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 130: Chọn Ngươi




Thương Phạt đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn bị giật mình.

Hắn cúi đầu nhìn Bạch Ngôn Lê, cuối cùng vẫn không nhịn được, vươn tay che mắt y lại.

Khác với giọng nói khiêu gợi trắng trợn, đôi mắt Bạch Ngôn Lê nhìn hắn lại trong trẻo vô cùng.

"Ban ngày ban mặt mà ngươi...."

"Yêu quái đâu có để ý mấy chuyện này?" Bạch Ngôn Lê vẫn ngẩng đầu.

Không thấy Thương Phạt, y cũng ngoan ngoãn ngồi im.

"Được rồi." Thương Phạt thở dài, khom lưng bế y lên, bước vào trong buồng, "Lên giường thì lên giường."

"Ơ?" Bạch Ngôn Lê cười cười, vươn tay sờ cằm hắn, "Hôm nay người không phản kháng à?"

"Phản kháng?" Thương Phạt nhíu mày, gian ác nói, "Ai mới là người lần nào cũng khóc lóc xin tha?"

Lúc nào cũng là Bạch Ngôn Lê mời gọi khiêu khích hắn lên giường, nhưng sau đó cũng chinh y nức nở kêu dừng lại trước.

Khổ nỗi Thương Phạt vốn không biết mệt mỏi là gì, chẳng qua vì nghĩ cho thân thể y mới bình tâm lại.

Đặt người lên giường, Thương Phạt cũng ghé tới, nằm đè lên y.

Bạch Ngôn Lê tròn mắt nhìn hắn, thấy hắn không nhúc nhích, bèn chủ động vương tay quấn lấy cổ hắn.

Thương Phạt theo y dụ dỗ, chầm chậm cúi đầu xuống.

Bạch Ngôn Lê nhắm mắt, chờ đợi nụ hôn thiếu vắng đã lâu.

Nhưng Thương Pjatj chỉ ngắm hàng mi hơi run của y, lại xoay người nằm thẳng sang bên cạnh.

Bạch Ngôn Lê nhắm mắt chờ mãi mà không thấy gì, mới hoang mang mở mắt ra.

"Phu quân?" Thấy Thương Phạt đã ung dung nằm kế biên nhìn bình, Bạch Ngôn Lê ngại ngùng vò siết hai tay.

Thương Phạt ngồi dựa vào đầu giường, khẽ nói, "Ngủ đi."

"Người..." Bạch Ngôn Lê tức nghẹn một cục, không nói được câu nào.

Thương Phạt thở dài, "Nhìn quầng thâm dưới mắt ngươi đi.

Mấy hôm không ngủ rồi hả?"

"Ơ?" Bạch Ngôn Lê giật mình, sờ mắt, lúng túng nói, "Rõ lắm sao?"

"Trong phủ có chuyện gì?" Hai tay gác sau gáy, Thương Phạt lơ đãng nhìn cuối giường.

Bạch Ngôn Lê cũng ngồi lên, luống cuống không biết để tay chỗ nào, "Không có gì đâu, mọi chuyện ổn ả.

Không cần phải nghỉ ngơi...."

Thương Phạt kéo cánh tay y, hơi dùng sức, khiến Bạch Ngôn Lê nằm hẳn lên người hắn.

Lời chưa nói xong đã bị cắt đứt, Bạch Ngôn Lê hoang mang ngẩng lên, "Phu quân, người giận à?"

"Ta giận cái gì?" Thương Phạt vuốt ve má y, bất đắc dĩ nói, "Biết gọi ta một tiếng phu quân là được rồi."

"Có phải ta không quản lý tốt chuyện không phủ...."

"Ngươi làm rất tốt." Thương Phạt đỡ y nằm xuống, "Nhưng ta là phu quân của ngươi, dù gặp khó khăn cũng có ta đứng sau lưng ngươi.

Ngươi không cần quá tự ép mình."

"Phu quân..." Bất ngờ nghe được lời dịu dàng như thế, Bạch Ngôn Lê vô cùng xúc động.

Thương Phạt không chịu nổi ánh mắt long lanh cún con của y, "Nói xem nào, trong phủ làm sao?"

"Sao phu quân biết?" Bạch Ngôn Lê thở dài, "Quả thực gần đây ta có chuyện căng thẳng."

Quanh viện hắn bế quan vốn chỉ có Tư Vĩ và vài thủ vệ tâm phúc, nhưn bây giờ, mới cảm nhận một chút đã phát hiện ra rất nhiều yêu quân ẩn mình, bao gồm cả Chu Yếm cũng đích thân canh gác.

Làm gì có chuyện mọi thứ vẫn bình yên.

"Hả?"

"Một vài quyết sách trong phủ bị yêu quái bên ngoài nghe được, ta đoán có kẻ nào đó trong phủ ôm ý đồ riêng.

Ta bảo Đan điều tra cẩn thận, cuối cùng phát hiện ra vấn đề."

"Ừ." Thương Phạt đáp một tiếng, ý bảo y nói tiếp.

Bạch Ngôn Lê thấp giọng, "Nhĩ Thử vừa mới gia nhập phủ ta hóa ra là thành viên cũ của Hỗn Độn phủ nhưng chưa thành lập khế ước với Hỗn.

Sau khi Hỗn Độn phủ suy tàn, hắn thu thập những yêu quái khác, tập hợp cả tàn đảng của Đại Huyên Náo phủ, trà trộn vào đây."

Thương Phạt cũng không quá bất ngờ khi xảy ra chuyện như vậy.

"Sao chưa xử lý?" Hắn thấy lạ là sao biết chuyện rồi mà Bạch Ngôn Lê vẫn chưa làm gì?

"Có nhiều thế lực của Tuy Phục không mấy thiện cảm với chúng ta.

Nếu lúc này, chúng ta giết Nhĩ Thử mà không có chứng cớ rõ ràng thì rất dễ bị những kẻ có lòng phản trắc xuyên tạc thành chúng ta phân biệt đối xử, không tin tưởng thành viên mới gia nhập." Bạch Ngôn Lê cau mày, "Khó khăn lắm mới bình yên được mấy hôm, không thể lại tiếp tục loạn."

Bạch Ngôn Lê nói không phải không có lý.

Thương Phạt im lặng, biến ra chiếc quạt, "Thế ngươi định thế nào?"

"Lần này ngươi bế quan là cơ hội ra tay ngàn năm có một.

Ta lường trước được ý đồ của gã nên sắp xếp Chu Yếm canh gác cẩn thận, bây giờ đã nắm được không ít chứng cứ rồi."

"Ừ."

"Ta chỉ nghĩ....Dù sao Nhĩ Thử cũng là đại yêu, nên để phu quân đích thân xử lý thì ổn hơn."

Thương Phạt hiểu suy nghĩ của Bạch Ngôn Lê, nhưng rõ ràng cách làm của y không phải là phong cách của hắn.

Tay phải cầm quạt, tay trái vươn ra vỗ vỗ hai má Bạch Ngôn Lê, "Sau này gặp chuyện như vậy, cứ trực tiếp giết là được."

"Dạ?"

"Yêu quái đơn giản lắm, cái gì mà nghi kỵ với lời đồn? Kẻ nào có năng lực kẻ đó lãnh đạo, còn không có năng lực thì ta giết mẹ hắn, hắn cũng phải im."

Lại còn sợ mang tiếng với cả tìm chứng cứ xác thực, mấy thứ này toàn là lãng phí thời gian, cho lũ phản trắc thêm cơ hội hành động.

"Nhưng mà..."

"Ta cũng đồng ý với ngươi, sẽ làm theo cách của ngươi."

"Còn Nhĩ Thử thì sao?"

"Ngủ đi." Thương Phạt đặt y nằm thẳng, "Ta sẽ xử lý."

"Vâng." Bạch Ngôn Lê nhắm mắt lại, nắm lấy tay áo Thương Phạt, ậm ừ nói,"Người đừng đi, ngủ với ta."

Thương Phạt gật đầu, lại nằm xuống, chờ đến khi Bạch Ngôn Lê chìm vào giấc ngủ.

Đương nhiên hắn sẽ không ngồi đó đến khi y tỉnh dậy, lập tức rời giường vươn vai mấy cái rồi thong thả bước ra sân.

Chu Yếm không quá bất ngờ khi hắn xuất hiện.

Hắn cùng nhóm yêu vương thủ hạ khom lưng hành lễ.

Tư Vĩ vô cùng kích động, chạy đến cung kính nói, "Ngài xuất quan rồi sao? Có thuận lợi không?"

Thương Phạt phất tay, bảo đám thủ hạ khác lui đi, rồi gọi Chu Yếm tới gần, "Nhĩ Thử đâu?"

"Ngài biết rồi à?" Liếc nhìn sau lưng, Chu Yếm khẽ nói, "Phu chủ kể ngài nghe hết rồi sao?"

"Cụ thể thế nào?" Thương Phạt vừa hỏi vừa thẳng chân bước đi.

Chu Yếm và Tư Vĩ vội đuổi theo sau, "Mấy ngày gần đây, hắn đưa không ít yêu quái không rõ lai lịch trà trộn vào, có lẽ không ngờ ngài lại xuất quan sớm như vậy."

"Chắc gã đã phát hiện ngươi canh chừng ở đây."

"Hẳn là vậy." Chu Yếm không dám chắc, "Ngài định làm thế nào?"

Chuẩn bị một cái bẫy hay là điều động yêu quân, Chu Yếm đều yên lặng đợi lệnh.

Thương Phạt quay đầu tới sảnh lớn, ngáp một cái, "Triệu tập toàn bộ gia thần trong phủ, mở họp."

"Hả?"

"Nghe không hiểu à?" Thương Phạt cau có, ngồi ngả ngớn trên ghế chủ tọa,

"Vâng." Chu Yếm sực tỉnh, mau chóng chạy ra ngoài.

Thương Phạt chống tay lên thành ghế, buồn bực uống chén trà.

Chu Yếm thông báo rất nhanh, chỉ trong mấy phút, các yêu quái cấp cao, bao gồm cả Nhĩ Thử cũng đã tới.

Thương Phạt chờ họ đến đông đủ mới nhấc mắt nhìn xuống.

Đám đông bao gồm cả người, yêu và bán yêu, đều là những thành viên chủ chốt của Đông phủ, đồng loạt quỳ một chân hành lễ.

Thương Phạt vẻ mặt lười biếng, giơ tay bảo bọn họ đứng lên, mở miệng nói, "Các ngươi ra ngoài chờ trước đi."

Ngón tay hắn chỉ vào đám người và bán yêu.

Dù không hiểu nhưng nhận mệnh lệnh, bọn họ lập tức đi ra ngoài.

Chỉ còn mấy vị yêu quái ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì.

Thương Phạt nâng cốc trà, ung dung uống trong sự yên tĩnh quỷ dị.

Mãi đến khi bắt đầu có vài tiếng xì xào, hắn mới đóng nắp cốc.

Tiếng động thanh thúy lập tức cắt ngang cuộc bàn tán.

Thương Phạt uể oải dựa thắt lưng, cốc trà trên tay hắn rơi xuống mặt đất, vỡ nát.

"Gia chủ?" Thân làm thuộc hạ đầu tiên của Thương Phạt, tuy Tư Vĩ không phải gia thần mạnh nhất hay địa vị cao nhất, nhưng lúc này chỉ mình lão có thể mở miệng.

"Ta thấy chán." Thương Phạt nói, hơi ngồi thẳng dậy, nhìn xuống phía dưới, giọng đều đều, "Bế quan gần hai tháng, chán chết."

"Ý ngài là?" Thanh Canh có linh cảm chẳng lanh.

Thương Phạt chẳng hề lộ chút cảm xúc, dường như chợt nghĩ ra điều gì thú vị, liền nói, "Hay là vầy đi, các ngươi đánh nhau cho ta xem."

"..." Cả đám gia thần tiếp tục đưa mắt nhìn nhau, há hốc mồm.

"Sao?" Thương Phạt im lặng một lát, thấy không một ai phản ứng, bèn trầm mặt, "Không muốn à?"

"Không phải." Thư Như nuốt nước bọt, cẩn thận nói, "Đánh thế nào ạ?"

Đánh nhau? Trong sảnh có bằng này yêu quái, đánh kiểu gì?

"Đánh thế nào à?" Thương Phạt mân mê cằm, như thể đang cân nhắc thật sự.

Đào Bão Bão không tin nổi lại có thứ mệnh lệnh như vậy.

Y lui về phía sau, lặng lẽ rút khỏi tầm nhìn của gia chủ.

Thanh Canh huých cánh tay vị bên cạnh, Đương Bạt quay lại nhìn, liền hiểu ý.

Mấy vị gia thần này muốn hỏi rốt cuộc gia chủ làm trò gì vậy, nhưng khổ nỗi hắn cũng có biết đâu.

Đương Bạt lặng lẽ lắc đầu, thấy lão già con Thư Như đã bắt đầu đứng ngồi không yên.

Không khí trong sảnh bỗng trở nên ngột ngạt vô cùng, không chỉ là quỷ dị như lúc trước, mà còn giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.

Dù sao chỉ cần có mệnh lệnh ban ra, chỗ này sẽ thành bãi chiến trường.

"Vầy đi." Thương Phạt nghĩ xong, mở quạt soạt một tiếng, "Ta gọi tên ai, các ngươi đánh kẻ đó."

"..." Đan nhíu mày.

Ba vị đại yêu mới gia nhập lập tức biến sắc.

Thương Phạt tréo nguẩy hai chân, thảnh thơi nói, "Phải đánh cho nhiệt tình đấy nhé."

"Xin hỏi gia chủ." Hà La nghiêm túc hỏi, "Đánh tới mức nào?"

Dù sao cũng là cùng mọt nhà, đánh nhẹ thì gia chủ chơi không vui, mà đánh mạnh thì sau này lại kết thù.

Mọi người cùng chung thắc mắc, đồng loạt ngước lên chờ đợi.

Thương Phạt không hề do dự, lạnh nhạt nói, "Đương nhiên là đánh đến chết."

"Cái gì?" Dù đã chuẩn bị tinh thần, Hà La vẫn sợ hết hồn.

Cũng như hắn, đám Thư Như cũng tái mét mặt mày.

Sắc mặt Nhĩ Thử là khó coi nhất.

Thương Phạt tự quạt cho mình, nhẹ nhàng nhắc nhở,"Đối phương không chết thì các ngươi phải chết đó."

"...."

Dù giọng điệu hắn hết sức tùy tiện, nhưng trên mặt không nở nụ cười.

Ai nấy đều hiểu hắn vô cùng nghiêm túc.

Thương Phạt chờ bọn họ yên tĩnh lại, chậm rãi giơ ngón tay, "Ta bắt đầu chỉ đây."

Trong lúc đám gia thần căng thẳng cứng đơ người, Thương Phạt vô cùng thong thả, cố tinh nhấc tay thật chậm, lướt khắp căn sảnh lớn, thưởng thức vẻ mặt khốn khổ của bọn họ.

Có phẫn nộ, có hoang mang, có sợ hãi, có kẻ không dám tin, lại có kẻ đã nóng muốn thượng cẳng chân hạ cẳng tay.

"Ta chỉ nè." Thương Phạt nhắc lại.

Ngón tay chĩa thẳng về phía trước, nhắm vào Nhĩ Thử.

Toàn bộ yêu quái đều chờ ngón tay hắn di chuyển tiếp, nhưng không.

Thương Phạt chỉ cong khóe miệng, thản nhiên nói, "Chọn ngươi đi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.