Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 122: Cởi Quần Áo




"Bắt đầu!" Trường Bạch ra lệnh, chín vị đại yêu đồng loạt giơ tay lên.

Đồng thời, Thương Phạt cũng phóng yêu lực.

Hắn chậm rãi vươn tay về phía trước, máu trong ao bắt đầu sục sôi.

Tính cả Trường Bạch, chín vị đại yêu dần dần bay lên khỏi mặt đất, vẻ mặt vặn vẹo đau đớn.

Thương Phạt nhắm mắt lại.

Máu ùng ục sôi, tựa như muốn trào cả ra ngoài.

Bạch Ngôn Lê đứng cách Thương Phạt năm bước, tay phải rũ xuống nắm lấy thanh chủy thủ màu vang.

Y nhìn bạn lữ của mìn, rồi lại ngước lên nhìn vị đại yêu tóc bạc bị đông trong khối băng.

Chín vị đại yêu đồng thanh hét lớn.

Cùng lúc đó, bàn tay mở rộng của Thương Phạt siết chặt thành nắm đấm.

Yêu lực của hắn bạo phát, máu đang sôi trào trong ao cũng từ từ lắng lại.

Bạch Ngôn Lê nhíu mày, quan sát khắp vách hang động.

Chín sợi xích lung lay phát ra âm thanh chơi tai.

Những hình vẽ và ký tự trên vách đá dường như sống lại, sáng rực, nhảy múa chuyển động.

Bạch Ngôn Lê cúi xuống, vô thức thở dồn dập.

Y hết nhìn Thương Phạt cách đó không xa, lại nhìn chín vị đại yêu.

Bọn họ đã bay đến vị trí cách mặt đất hai mươi mét, đồng thời há miệng.

Yêu đan đủ mọi màu sắc phun ra từ miệng họ.

Sắc mặt Thương Phạt càng lúc càng khó coi.

Ao máu kia vưa mới bị trấn áp, dường như nhận ra có điều gì, bắt đầu phản ứng lại.

Chín vị đại yêu vừa mới nhả yêu đan, những văn tự cũng sống dậy, như một loại cơ quan nào đó vừa chuyển động.

Thương Phạt dần cảm thấy khó khăn.

Hắn mở mắt ra, hai mắt nhòe đi một lúc mới bình thường trở lại.

Hình ảnh đầu tiên hắn thấy là những văn tự đang phát sáng, và vị bạn lữ đang quay lưng về phía mình.

Bạch Ngôn Lê ngây người nhìn về phía trước.

Thương Phạt cũng nhìn theo hướng mắt y, phát hiện ra đám đại yêu Trường Bạch đã phun yêu đan của mình ra ngoài, từ từ nắm nó trong tay.

"Khụ!" Thương Phạt ho một tiếng rồi lập tức mím môi, nuốt ngược máu tươi chuẩn bị trào ra khỏi miệng.

Do âm thanh rền rĩ của những sợi xích, Bạch Ngôn Lê không nhận thấy trạng thái khác thường của hắn.

Y vẫn quay lưng về phía hắn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm những vị đại yêu kia.

Chín đại yêu nắm yêu đan trong tay, không chút do dự, ném về phía xích sắt.

Sợi xích cứng rắn không thể phá vỡ đó lại vì một đòn công kích này mà rung lên bần bật.

Thương Phạt càng lúc càng khó duy trì, một gối quỵ xuống mặt đất.

"Phu quân!" Nghe tiếng động, Bạch Ngôn Lê quay người lại, thấy Thương Phạt cúi đầu, vài giọt máu nhỏ xuống đất, sắc mặt y tái mét.

"Đừng tới đây." Hô lên ba chữ này, Thương Phạt không còn sức mở miệng nữa.

Hắn nghiêng người, vươn thêm một cánh tay.

Ao máu đang sôi trao lên một lần ữa bị áo xuống, nhưng không yên tĩnh được như lúc đầu, bởi vì Thương Phạt cũng sắp không chống đỡ nổi/

"Phu quân." Bạch Ngôn Lê hoảng hốt dậm chân, muốn đi lên nhưng lại bị Thương Phạt ngăn cản.

Nghe tiếng kêu của y, chín vị đại yêu cũng bắt đầu chú ý.

Thương Phạt run rẩy đứng lên.

Lần này, hắn dốc hế yêu lực, nhưng dây xích càng bị công phá, máu trong ao càng sục sôi điên cuồng hơn.

Không chỉ có hai tay, thân thể hắn cũng bắt đầu run rẩy.

"Dừng lại!" Trước khi hoàn toàn kiệt sức, Thương Phạt hô lên.

Trường Bạch không cam lòng nhìn sợi xích, nhưng thấy Thương Phạt dần thu yêu lực về, hắn và đồng bạn chỉ có thể bất đắc dĩ đáp xuống đất.

"Phu quân." Lần này, Bạch Ngôn Lê không bị cản trở nữa.

Thương Phạt thu hồi yêu lực, máu cũng lắng xuống, nhưng vẫn bắn ra một ít.

Hắn nghe thấy tiếng Bạch Ngôn Lê, liền hướng về phía đó, lăn một vòng, lập tức đứng dậy.

Bạch Ngôn Lê xông lên trước, kéo cổ tay Thương Phạt, xoay ngược vị trí của hai người.

Không hề buông tay ra, Bạch Ngôn Lê đã kéo hắn vào ngực, dùng thân mình che chở.

Toàn bộ máu bắn lên đều tạt vào lưng y.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Thương Phạt không kịp hiểu, cũng không kịp phản ứng.

Bạch Ngôn Lê ôm hắn, sau khi cản được máu, y thở phao nhẹ nhõm.

Thương Phạt lập tức xoay ngược lại, ôm y vào lòng, nôn nông hỏi, "Lưng ngươi sao rồi?"

"....Không sao." Bạch Ngôn Lê ngẩng đầu lên mỉm cười.

Thương Phạt xanh mặt, túm lấy Bạch Ngôn Lê, xoay tới xoay lui, đến khi chắc chắn y không bị thương, chỉ có lưng áo ướt sũng.

"Không phải đã nói rồi sao, máu kia vô hại với con người." Thấy hắn căng thẳng, Bạch Ngôn Lê thầm vui sướng, ra sức động viên, "Ta không bị làm sao hết."

"Ngài có sao không?" Dù không thành công, nhưng lần thử nghiệm này đã gần với thành công nhất.

Trường Bạch cùng các đại yêu Cực Uyên phủ đi tới hỏi thăm.

Thương Phạt lấy tay chùi máu bên khoe miệng, trước tiên khai thông yêu lực trong thân thể.

Bạch Ngôn Lê kéo hắn ngồi xuống đất nghỉ ngơi, chắn giữa hắn và yêu quái Cực Uyên phủ, "Các ngươi để ngài ấy nghỉ ngơi chút đã."

"Ngài không sao chứu?" Cuối cùng Trường Bạch cũng ban phát cho con người này một cái nhìn.

Tuy Bạch Ngôn Lê khiến bọn họ chán ghét, nhưng nếu không phải y liều lĩnh xông lên che chở cho Thương Phạt, e rằng vị đại yêu Đông phủ này sẽ không dễ chịu đâu.

"Ta đã nói rất nguy hiểm rồi mà." Bạch Ngôn Lê giận dữ nói với bọn họ, rồi lại ngồi xuống trước mặt Thương Phạt, kiểm tra thân thể hắn từ đầu đến chân.

Thương Phạt nhắm mắt lại, năm phút sau mới mở ra.

"Không sao." Trước khi Trường Bạch mở miệng, Thương Phạt đứng lên.

Hắn nhìn khối băng vẫn không suy chuyển treo trên cao cùng với DIễm Uyên bị giam trong đó, rồi lại nhìn sang ao máu sủi bọt lăn tăn.

"Ta không giữ được hai phút.

Dường như máu trong ao có liên hệ gì đó với văn án trên vách động này."

Nếu những văn tự kia không phát sáng, có khi ban nãy đã thành công rồi.

"Chúng ta không thể từ bỏ được." Trường Bạch nhìn tôn chủ của mình.

Trong lớp băng, quanh người Diễm Uyên lại xuất hiện thêm vài vết máu.

Thương Phạt cũng thấy được, phức tạp nói, "Nếu thất bại thêm vài lần, dù giải được phong ấn cũng đã muộn."

Tiếp tục bị hành hạ như thế, Diễm Uyên sẽ chết trong đó luôn.

"Chúng ta...." Từ hy vọng đến thất vọng chỉ trong vài phút ngắn ngủi, mắt Trường Bạch đỏ hoe.

Nhóm đại yêu Cực Uyên phủ cũng nín lặng.

Bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt vô cùng.

"Cởi quần áo ra." Thương Phạt quay đầu lại, kéo Bạch Ngôn Lê đến trước người mình.

"Hả?"

"Cởi quần áo ra." Miệng vừa nói tay chân vưa làm, Thương Phạt xem như không thấy đám yêu quái Cực Uyên phủ đang đau thương khôn xiết.

"Phu quân?" Bạch Ngôn Lê kinh ngạc đến ngây người.

"Chẳng lẽ người định....Nhưng mà...."

"Cái gì?" Thương Phạt nhíu mày, đã lột xong áo ngoài của Bạch Ngôn Lê xuống,

"Chẳng nhẽ người muốn là,?" Bạch Ngôn Lê đỏ mặt, khéo nép kéo cổ áo, nhỏ nhẹ nói, "Chúng ta đi nơi khác rồi hãy làm được không?"

"Dùng cái đầu mà nghĩ đi!" Thương Phạt suýt chút nữa thì nổi khùng.

Cởi quần áo Bạch Ngôn Lê xong, chẳng biết hắn biến đâu ra một bộ quần áo khác, ném tới trước mặt y, "Thay nhanh lên."

"Hả?"

Thương Phạt đã kiểm tra, máu bắn lên chỉ khiến hai lớp áo ngoài của Bạch Ngôn Lê bị ướt, nhưng để chắc ăn, hắn vẫn bảo y thay quần áo khác.

"Biện pháp lần này." Đi đến trước mặt các đại yêu đã ủ rũ như tro tàn Thương Phạt ngẫm nghĩ một hồi, vẫn nói, "Tuy rằng thất bại nhưng chứng minh về mặt lý thuyết, cách làm không sai."

Trường Bạch cùng đám yêu quái này dám dùng yêu đan để phá xích, bất kể là vì khế ước hay vì tinh chủ tớ, Thương Phạt vẫn kính nể.

Diễm Uyên chỉ bị phong ấn, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.

Nói cách khác, Trường Bạch không đến nỗi phải liều lĩnh, bọn họ vốn có thể tìm cách ổn thỏa hơn.

"Ý ngài là?" Lãnh Hồ nuốt nước bọt.

Dù đã thu yêu đan về nhưng dùng yêu đan đập xích cũng khiến họ bị nội thương.

"Có thể thử lại." Thương Phạt không hời hợt, nghiêm túc nói, "Nhưng lần sau phải đảm bảo không có sơ hở."

"Ngài có chắc không." Trường Bạch vừa kích động vừa lo lắng.

"Chắc đến tám chín phần mười." Thương Phạt nói, rồi nhìn bàn tay của mình, "Nhưng ta cần thời gian."

"Bao lâu?" Chịu hỗ trợ thêm lần nữa đã là rất tốt, mà tám chín phần mười với bọn họ cũng là ánh sáng cuối đường hầm rồi.

"Hai tháng." Thương Phạt ước chừng.

Hai tháng sau, hắn có thể từ đại yêu hậu kỳ tiến đến thượng cổ kỳ là được.

"Hai tháng." Trương Bạch ngẫm nghĩ, rồi dứt khoát quỳ một chân xuống trước Thương Phạt, cảm kích nói, "Nếu hai tháng sau ngài còn đồng ý giúp chúng ta, trước khi chủ ta được cứu, toàn bộ Cực Uyên phủ đều nghe theo sự sai phái của ngài."

"Vậy thì..." Kéo Bạch Ngôn Lê vào lòng, Thương Phạt bỏ lại một câu rồi biến mất, "Hai tháng sau gặp."

...!

Bay trong cơn bão tuyết, dù đã được đại yêu che chở, Bạch Ngôn Lê vẫn lạnh run.

Y gần như vùi cả gương mặt vào ngực Thương Phạt.

Rời khỏi núi Phù Bạch, xung quân vẫn là núi cao tuyết phủ, nhưng tuyết đã rơi nhẹ dần.

Tìm một vị trí trống trải, Thương Phạt đáp xuống mọt sườn núi gần đó.

Nghe tiếng gió nhỏ đi, Bạch Ngôn Lê rúc đầu ra khỏi ngực hắn.

Thương Phạt ôm ngang y, rũ mắt nhìn xuống, "Xuống đi."

"Vâng."

Thương Phạt đặt y xuống rồi, hai chân Bạch Ngôn Lê mau chông chìm trong tuyết.

"Ui?" Lúc chân mới lún xuống có vẻ khá vui, Bạch Ngôn Lê nhấc thử mấy lần, cảm thấy thích thú, bèn cười khanh khách, "Tuyết dày thật đấy."

Y nhìn xung quanh, khắp sườn núi cây cối thưa thớt, ngay cả mấy tảng đá cũng bị tuyết vùi, nhìn như trời đất một màu trắng xóa.

Y thử nhấc chân bước vài bước, nhưng chân càng lúc càng lún xuống, phải dùng hết sức mới nhấc được lên.

Khó lắm mới đứng vững, tuyết lại bắt đầu rơi dầy hơn.

"Hắt xì!" Bạch Ngôn Lê dụi mũi, lắc lắc cái đầu như con chó nhỏ.

"Phu quân?" Không biết từ lúc nào, sau khi đặt mình xuống, vị đại yêu đã xăm xăm đi về phía trước.

Bạch Ngôn Lê thở hổn hển rút chân ra khỏi tuyết, bước được vài bước đã thở hồng hộc.

Thương Phạt dừng lại, khoanh tay trước ngực, lặng lẽ nhìn y.

"Phu quân?" Bạch Ngôn Lê nhìn hai bên.

Sườn núi bên này, sườn núi bên kia, bên kia nữa đều chỉ có tuyết.

Đừng nói động vật, ngay cả một bóng chim cũng không thấy.

Y dốc hết sực chạt theo Thương Phạt.

Vốn khoảng cách chỉ có bốn năm bước, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh nhạt của đối phương, Bạch Ngôn Lê lại cảm thấy kinh hoảng.

"Phu quân, ta lạnh quá." Bạch Ngôn Lê dường như làm nuỹng, vươn tay ra, cố gắng nở mọt nụ cười.

Thương Phạt chỉ thờ ơ nhìn y, không chút động lòng.

.

truyện ngôn tình

Bạch Ngôn Lê dừng lại, làm như không nhận thấy thái độ của hắn, còn cười nói, "Phu quân bay ở trên tuyết sao?"

Quả thực Thương Phạt vẫn đạp chân lên tuyết, nhưng mà không chật vật như Bạch Ngôn Lê.

Bước đi của hắn dường như không trọng lượng, tuyết không lún vào, cứ y hắn bay trên đó vậy.

"Hình như ngươi rất không muốn ta phá bỏ phong ấn của Diễm Uyên." Đây không phải câu hỏi mà là khẳng định.

Thương Phạt nghiêng đầu nhìn ra xa..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.