Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 119: Bí Mật Lớn




"Chúng ta nói..."

"Ta sẽ đi."

Trường Bạch định nỗ lực giải thích gì đó, nhưng Thương Phạt đã lên tiếng ngắt lời y.

"Phu qâun?" Bạch Ngôn Lê hết sức kinh ngạc, y quay sang nhìn Thương Phạt, đứng bật dậy, tỏ rõ vẻ phản đối.

"Ở đâu?" Thương Phạt hỏi Trường Bạch, "Núi Phù Bạch à?"

"....Vâng." Vốn tưởng còn phải thương lượng rất nhiều, bỏ ra cái giá lớn, Trường Bạch đã chuẩn bị tâm lý từ lúc lên đường, nhưng không ngờ Thương Phạt lại đồng ý dễ dàng như thế.

"Khi nào đi?"

"Phu quân!" Thấy không ngăn cản được, Bạch Ngôn Lê bắt đầu cuống lên, vẻ mặt đầy lo lắng, "Kính xin người cân nhắc."

"Xin ngài cân nhắc." Toàn bộ yêu quái trong sảnh trăm miệng một lời, ai nấy đều quá mức kinh ngạc trước quyết định lỗ mãng của Thương Phạt.

"Liệu người có nghĩ tới." Sắc mặt Bạch Ngôn Lê rất khó coi, "Bọn họ đang lừa người.

Cái gì mà phong ấn dưới núi Phù Bạch chỉ là cái bẫy, thực chất là muốn dụ người vào lưới chúng giăng ra."

"Phải đó tôn chủ." Tư Vĩ nhìn hai yêu quái trong phòng với ánh mắt ngờ vực, cố gắng moi ra âm mưu của chúng,"Ngài đi với họ như vậy, lỡ cạm bẫy rơi xuống đầu thì phải làm sao đây?"

Chính như tôn chủ vưa mới nói, dù chưa phát động chiến tranh nhưng quan hệ hai phủ không xme là tốt.

Đúng thời điểm nhạy cảm thấy này, bât cứ đốm lửa nào cũng có thể trở thành nguyên nhân gây chiến.

Ấy vậy mà hai đại yêu này dám chạy đến đây, e rằng có âm mưu quỷ kế.

Nếu tôn chủ thực sự mắc bẫy thì không uổng công Trường Bạch liều mạng xông vào hang địch.

"Ta thấy bọn họ không có ý tốt." Chu Yếm cũng lên tiếng, "Cầu cứu ai không cầu mà lại chạy đến Đông phủ."

Mỗi người góp một câu, tóm lại Đông phủ không có một ai đồng ý với quyết định của Thương Phạt.

Bạch Ngôn Lê thấy chúng yêu đã nói gần hết những điều trong lòng mình, y bèn im lặng để mặc cho bọn họ khuyên.

Chờ đến khi họ nói hết, y mới bước lên một bước, đối diện với Thương Phạt.

"Phu quân." Bạch Ngôn Lê lắc đầu, trịnh trọng nói, "Người không thể đi.

Nếu người tò mò, chúng ta có thể phái sứ giả đến xem tinh hình thế nào rồi tính tiếp."

Đông phủ nổi lên tiếng tranh luận, Trường Bạch và Lãnh Hồ đứng giữa cũng khó lòng chen miệng vào.

Bọn họ rất muốn lên tiếng, nhưng lúc này thì nói gì cũng thành sai, chỉ khiến mọi người thêm nghi ngờ.

Dù sao cách đây chỉ mấy ngày, hai bên còn đang nghĩ cách thôn tính lẫn nhau.

Thương Phạt cúi đầu chơi quạt, dương như chẳng nghe lọt câu nào.

Mãi đến khi Bạch Ngôn Lê nói xong câu kết, y bỗng nhiên nở nụ cười hỏi, "Nói xong chưa?"

"Người..." Bạch Ngôn Lê không ngờ hắn lại phản ứng như thế, nhíu mày định nói nhưng thôi.

Thương Phạt nghiêng đầu, ánh mắt xuyên qua Bạch Ngôn Lê xuống dưới sảnh, giọng điệu rất hờ hững, "Ta hỏi các ngươi nói xong chưa?"

"Gia chủ...."

Thương Phạt nói nghe rất hiền hòa nhưng Đan và các yêu quái khác có thể nhận thấy lửa giận bừng bừng trên từng cử chỉ điệu bộ.

"Xin ngài bớt giận." Tư Vĩ, Đan và Chu Yếm đồng loạt quỳ xuống.

Bầu không khí căng như dây đàn, Bạch Ngôn Lê cũng không còn thẳng lưng đứng trước Thương Phạt được nữa.

Thương Phạt bắt đầu thu lại ánh mắt đang quét qua đám thuộc hạ, vừa như nhìn Bạch Ngôn Lê mà vừa như nhìn Trường Bạch dưới sảnh.

"Các ngươi có nói dối không?" Vẻ giả tạo biến mất, hắn nhấn từng chữ từng chữ, vô cùng nghiêm túc.

"Không ạ." Trương Bạch và Lãnh Hồ quỳ một gối xuống, "Chúng ta nguyện dùng tính mạng của mìn để thề."

"Nếu lời thề có tác dụng." Bạch Ngôn Lê quay lưng về phía họ, lạnh giọng nói, "Trên đời đã chẳng có nhiều bi kịch."

"Một kẻ loài người như ngươi mà dám...." Lãnh Hồ không nhịn được nổi giận, nhưng Trường Bạch vươn tay ra ngắn lại.

Thân làm yêu quái có địa vị thứ hai ở Cực Uyên Phủ, thai độ của y tương đối bình tĩnh.

Y không quan tâm đến Bạch Ngôn Lê, chỉ chú ý đến Thương Phạt, "Là thật hay giả, chỉ cần ngài theo chúng ta đến núi Phù Bạch sẽ rõ.

Bảy năm trước, Hạo Nguyệt có thể phong ấn gia chủ nhà ta.

Đến bây giờ bọn chúng lại hoạt động tích cực như thế, cũng uy hiếp tới ngài."

Tay cầm quạt của Thương Phạt không động đậy.

Do Bạch Ngôn Lê ngăn trước mặt, hắn không thấy rõ mặt Trường Bạch.

Nhưng điều đó không cản trở hắn đặt câu hỏi, "Vì sao năm đó Hạo Nguyệt tấn công Diễm Uyên?"

Phong ấn đại yêu một phương nào phải chuyện dễ dàng, nhất là khi năm đó Hạo Nguyệt chưa thể hành động trắng trợn như ngày hôm nay.

Điều gì khiến bọn chúng liều lĩnh như vậy?

"Chủ ta phát hiện ra một bí mật lớn của bọn họ."

"Ồ?"

"Hoang Phục chính là nơi chủ ta giao chiến với Hạo Nguyệt lần đầu tiên."

"Hoang Phục?" Thương Phạt siết cây quạt trong tay, luôn cảm thấy những chuyện đáng ngờ nhất đều xuất phát từ cái nơi khỉ ho cò gáy kia.

"Vâng, cụ thể Hạo Nguyệt đã làm gì ở Hoang Phục thì chỉ có mình chủ ta biết.

Ngài ấy chưa kịp nói với chúng ta thì đã bị phong ấn rồi."

"Diễm Uyên bị phong ấn như thế nào?"

"Cụ thể." Nhìn bóng lưng kẻ loài người kia chắn trước mặt, Trường Bạch bình tĩnh nói, "Ngài đến núi Phù Bạch một chuyến, chúng ta sẽ mô tả chi tiết cho ngài."

Thương Phạt không lập tức trả lời.

Trường Bạch cẩn thận như vậy là điều dễ hiểu.

Đặt mình vào hoàn cảnh đối phương, nếu mình nói hết mọi chuyện cho người ta mà lại không nhận được sự hỗ trợ, như thế không chừng còn nguy hiểm hơn.

Dù sao....người Đông phủ cũng không lương thiện gì.

"Lúc nào xuất phát?" Hắn hỏi lần nữa/

Trường Bạch đáp.

"Nếu ngài không phiền thì bây giờ luôn cũng được."

Thương Phạt gật đầu.

Bạch Ngôn Lê thấy không ngăn được nữa, lần đầu tiên nông dận đến nỗi vung tay trước mặt Thương Phạt, "Rốt cuộc người nghĩ gì vậy?"

Thương Phạt im lặng cau mày.

Bạch Ngôn Lê không nhịn nổi mà thốt ra," Ta không cho người đi."

"Tại sao?"

"Tại sao à?" Nhìn hắn bình tĩnh như thế, Bạch Ngôn Lê càng tức giận, "Người đã gánh nhiều trách nhiệm như thế rồi mà tại sao lại quyết định trẻ con vậy? Lỡ như Cực Uyên phủ có âm mưu gì, người một thân một mình đến đó, có thể đảm bảo mình sẽ an toàn trở ra sao?"

Thương Phạt thu quạt đứng lên, vẻ mặt không lộ rõ tâm tình.

Bạch Ngôn lê lại không nể sợ, trái lại còn đến gần hơn một bước.

Thương Phạt tới trước mặt y, chậm rãi nâng tay lên.

Đan chỉ lo hắn đánh vợ, vội vàng hô, "Gia chủ?"

Thương Phạt nghe tiếng hắn, cũng biế các thuộc hạ đang lo lắng chuyện gì.

Nhưng hắn sẽ không đánh, dù có giận thế nào cũng sẽ nhịn.

Đánh bạn lữ của mình thì có cái gì cao siêu, ờ tất nhiên cả hai đánh nhau thì được, nhưng Bạch Ngôn Lê là con người, không có bản lĩnh đánh nhau với hắn.

Bàn tay nâng lên kia cuối cùng nhẹ nhàng chạm xuống gương mặt y.

Thương Phạt vuốt ve gò má Bạch Ngôn lê, nhìn y đến mức mi mắt cũng không chớp.

Bạch Ngôn Lê cũng thật bình tĩnh, y tin chắc hắn không dám ra tay với mình hay sao? Hoặc là có sợ nhưng không nao nung?

DÙ gì đi chăng nữa, hắn cũng ghé đầu vào bên tai y, nửa nghiêm túc nửa đùa cợt nói, "Ta ghét nhất có kẻ giảng đạo cho ta, ngươi cũng thế." Nếu không ghét chuyện ấy thì hắn đã chẳng lén rời gia tộc, ra ngoài lang thao chơi.

Ấy vậy mà tranh vỏ dưa gặp vỏ dừa, thoát được các trưởng bối thì lại cưới phải một thê lữ hệ thanh niên nghiêm túc, tự nhiên làm hắn nhớ tới năm tháng bị quản trong nhà.

"Nhưng mà...." Bạch Ngôn Lê dần mềm giọng xuống.

"Ai bảo ta sẽ đi một mình?" Thương Phạt lùi lại một bước, giọng nói quay về như bình thường.

Không có yêu quái nào nghe thấy câu thì thầm ban nãy hắn nói với Bạch Ngôn lê, chỉ thấy y sững sờ ngay khi bàn tay hắn rời khỏi mặt mình.

Tư Vĩ lấy làm tò mò không biết tôn chủ đã nói gì mà khiến phu chủ "nghe lời" ngay tức khắc vậy.

"Ngươi đi cùng ta." Quay người lại, Thương Phạt lạnh nhạt thêm một câu.

Lần này, Bạch Ngôn lê thật sự ngây người.

Y sửng sốt hồi lâu, giơ tay nhéo má mình một cái, "Người muốn ta đi cùng?"

"Đúng vậy." Thương Phạt quay về ghế ngồi, nhẹ nhàng nói, "Ngươi và ta."

Thế có khác gì một thân một mình đi vào đâu? Chu Yếm cạn sạch lời, vốn tưởng gia chủ sẽ đưa yêu quân theo, ai ngờ lại đưa một con người là phu chủ đi cùng, nếu thật sự gặp nguy hiểm thì chỉ thêm phiền.

"Chuyện này..." Tư Vĩ hiển nhiên cũng đau đầu, suýt chút nữa chửi bậy.

Đan thở dài thuơg thượt, biết một khi Thương Phạt đã quyết thì trời cũng không ngăn nổi.

Bạch Ngôn Lê nín thở nhìn chằm chằm Thương Phạt.

Một hồi lâu, vẻ mặt của vị đại yêu trên chủ tọa vẫn không thay đổi chút nào.

"Được."

"Phu chủ?" Chu Yếm há hốc miệng.

Hắn chỉ trông cậy phu chủ có thể thuyết phục gia chủ, vậy mà y dế dàng thỏa hiệp ngay rồi?

Bạch Ngôn Lê thật sự đâu muốn thỏa hiệp, nhưng sau mấy phút đối mắt giằng co, y biết mình cũng không ngăn nổi.

Tuy nói từ trước đến nay, Thương Phạt luôn chiều chuộng buông thả mình, nhưng Bạch Ngôn Lê không phải không biết tính nết của vị đại yêu kia trước khi hắn thích mình ra sao.

Không rõ điều gì khiến Thương Phạt kiên quyết như vậy, Bạch Ngôn Lê chỉ biết nếu hôm nay không bằng lòng cho Thương Phạt đến núi Phù Bạch, hay là không chịu đi cùng hắn, lên tiếng phản đối thêm bất cứ câu nào, e rằng tình cảm tích lũy bấy lâu sẽ vụn vỡ tại đây.

"Có cần chuẩn bị gì không ạ?" Hít sâu một hơi, Bạch Ngôn Lê lập tức thay đổi thái độ và giọng điệu.

Thương Phạt hừ hừ mấy tiếng, xem như vừa lòng.

Nếu như Bạch Ngôn Lê không biết điều, tiếp tục khiêu chiến sự kiên nhẫn của hắn, thì hắn cũng không dám chắc mình sẽ tiếp tục kiềm chế được.

May là Bạch Ngôn Lê luôn luôn đúng mực, biết cái gì thương lượng được cái gì không.

"Không cần, ta tin khi đã đến đây thì họ đã chuẩn bị kỹ càng rồi." Hắn nói, nhìn hai gia thần hàng đầu của Cực Uyên phủ.

Trường Bạch kiềm chế sự sung sướng đến ngỡ ngàng, lớn tiếng thưa vâng.

Hành trinh bắt đầu như thế.

Thương Phạt hiếm khi dứt khoát quyết đoán, căn dặn Đan và các yêu quái khác không để lộ tin tức, nói là hắn bế quan.

Cuối cùng, chỉ có vài vị lãnh đạo cấp cao biết hắn và Bạch Ngôn Lê đã lên đường theo đám yêu quái của Cực Uyên phủ.

"Ít nhất xe ngựa là của nhà mình." Bạch Ngôn Lê ngồi trong xe luôn cảm thấy khó chịu.

Y mở cửa sổ trên xe, nhìn hai đại yêu trông coi bên ngoài, "Thật buồi cười, không ngờ có ngày họ lại thành vệ sĩ cho chúng ta."

Từ Đông phủ đến núi Phù Bạch mất chừng một ngày đườg.

Càng gần mục tiêu, Bạch Ngôn Lê lại càng dính sát vào Thương Phạt.

Thương Phạt vẫn luôn nhắm mắt lim dim, chỉ hơ hững đáp, "Gì?"

"Có phải càng lúc càng lạnh không?" Dù bọc kín chăn, Bạch Ngôn Lê vẫn khụt khịt mũi.

"Núi Phù Bạch bão tuyết quanh năm." Vì không yên lòng về hai vị yêu ngoài xe nên Bạch Ngôn Lê vẫn luôn mở cửa sổ, nói chuyện cũng không thì thầm, cho nên Trường Bạch bay cạnh cỗ xe nghe thấy y hỏi, bèn chủ động giới thiệu, "Đỉnh núi đóng băng dày trăm mét, dưới núi tuyết cũng chất cao mấy thân người."

"Còn mất bao lâu nữa?" Thương Phạt ôm lấy cái người đang co ro kia vào lòng, liếc mắt nhìn đại yêu bên ngoài.

"Hơn hai canh giờ."

Đúng như Trường Bạch nói, bay thêm nửa canh giờ nữa, tuyết rơi trắng trời.

Càng về phía trước, tuyết càng lớn.

Cuối cùng, ngay cả bạch tố kéo xe cũng bị ảnh hưởng, buộc phải hạ thấp độ cao, bay gần mặt đất.

Thương Phạt nhìn những đoàn yêu vương đông đảo hiện ra khắp các vung trên núi tuyết, nhíu mày, "Gì kia?"

"Yêu quân của phủ ta.

Càng gần vị trí chủ ta bị phong ấn, số lượng yêu quân càng nhiều."

"Ồ." Thương Phạt trầm tư..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.