Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 110: Không Đủ




Thương Phạt thấy Hỗn yêu kia cưỡi ngựa trắng đi mua hai xâu kẹo hồ lô rồi lại về bên cạnh xe ngựa.

Bạch Ngôn Lê thò đầu khỏi xe, đưa tay nhận lấy rồi lại ngồi trở về.

"..." Lơ lửng trên không, sắc mặt hắn đổi đủ thứ màu sắc.

Chu Yếm lau thứ mồ hôi lạnh không tồn tại, có chút hối hận vì đã không đi theo Tư Vĩ làm nhiệm vụ.

Hắn nghe tiếng ngón tay của gia chủ mình kêu kèn kẹt, cẩn thận nói, "Không biết phu chủ nói chuyện gì với hắn vậy."

"Chơi vui quá nhỉ." Thương Phạt hít một hơi, cố nén cơn giận.

...

Bạch Ngôn Lê hoàn toàn không biết vị đại yêu mình luôn nhung nhung nhớ nhớ vẫn đang ở phía sau.

Xuống khỏi xe ngựa, y thấy yêu quái tóc đỏ đứng cách mình rất xa.

"Có thể tới đây một chút không?"

"Lại cái gì nữa?" Mặt Hỗn hết sức cau có nhưng vẫn lại gần.

Trước khi vào phòng, Bạch Ngôn Lê nhẹ nhàng nói câu cảm ơn.

Hỗn cười lạnh, nói với thủ hạ tâm phúc, "Sớm muộn gì ta cũng giết y."

Gia chủ của Đại Huyên Náo phủ đã chờ trong phòng từ trước.

Thân hình hắn quá to lớn, Bạch Ngôn Lê vừa vào đã nhận ra ngay.

"Là ngươi à?" Khác với tướng mạo dũng manh uy nghi, giọng nói của vị đại yêu này rất ẻo lả.

"Ta tên là Bạch Ngôn Lê." Sau khi y giới thiệu bản thân ngắn gọn, cánh cửa phòng khép lại.

Yêu quái tóc đỏ áp giải y đến đây đã quay về hình dáng ban đầu.

Huyên Náo cũng gật đầu với Hỗn một cái, xem như chào hỏi.

Hai vị đại yêu đến thành của con người, không dẫn theo nhiều yêu quân, cho nên có thể chọn một căn phòng khá bình thường.

Bạch Ngôn Lê quan sát bọn họ.

Trừ hai vị ngồi trên, phía sau còn có sáu bảy yêu quái tướng mạo bình thường nữa.

Bọn họ đều yên lặng đứng trong góc.

"Ta nghe nói ngươi bằng lòng nói ra mọi thôn tin ngươi có."

"Phải."

"Điều kiện là gì?"

"Ta có tư cách bàn điều kiện với các ngươi sao?"

Huyên Náo nhìn xuống, liếc mắt sang Hỗn, rồi lại nở nụ cười với Bạch Ngôn Lê, "Thức thời đấy."

"Các ngươi muốn biết gì?" Bạch Ngôn Lê rất thẳng thắn.

Đối phương chưa hỏi, y đã định nói rồi.

"Không vội, cứ thế đã." Thân thể cao lớn của Huyên Náo khẽ động, ngón tay gõ một cái xuống mặt bàn, "Ta không thích tư thế nói chuyện của ngươi."

"Sao....?" Hai đầu gối như bị ai đó dùng sức đạp xuống.

Bạch Ngôn Lê đang đứng nghiêm trang bỗng nhiên không chút chuẩn bị, ngã nhào xuống đất.

Y giây giụa muốn bò dậy nhưng mấy lần chống tay lên, lưng đều bị thứ sức nặng kinh hồn nào đó đè lại.

Thấy y lạch bạch quơ tay trên sàn như cá mắc cạn, cả nửa ngày vẫn chẳng thể ngồi lên, Hỗn vui vẻ hất hất mũi chân, cười nói, "Đúng rồi, tư thế này mới phù hợp."

"Các ngươi..." Bạch Ngôn Lê gắng ngẩng đầu lên, trán nổi gân xanh, "Tại sao lại đối xử với ta như vậy...."

"Chắc vị Đông phủ kia chiều hư ngươi rồi." Cúi đầu xuống, Huyên náo dùng đúa gắp chiếc cằm Bạch Ngôn Lê lên, nham hiểm nói, "Gia súc phải nói chuyện với chúng ta thế nào, ánh mắt phải ra sao, hình như ngươi đã quên."

"Ta sẽ nói cho các ngươi tất cả những gì ta biết."

"Cho nên?" Huyên Náo thu tay về, "Không cần học quy củ ư? Ngươi nói phải, ngươi không có tư cách bàn điều kiện với chúng ta, chẳng lẽ ngươi tin mình có thể cắn răng không hé miệng?"

"Các ngươi..." Bạch Ngôn Lê không chịu từ bỏ, vì gồng sức quá độ nên toàn thân đau đớn, nhưng y vẫn kiên quyết muốn đứng lên.

"Phải rồi." Huyên Náo uống một hớp trà, sau đó lại đập chén trà xuống mu bàn tay Bạch Ngôn Lê.

Nước không quá nóng, nhưng ném mạnh như vậy, Bạch Ngôn Lê vẫn đau đớn kêu lên, "Ta không thích ánh mắt của ngươi."

"Các ngươi!" Thật sự không thể bò dậy, Bạch Ngôn Lê chỉ đàng kiên cường ngẩng đầu lên.

Huyên Náo không hề cử động, người nằm trên mặt đất bỗng nhiên gục xuống, hai tay ôm lấy mắt.

Cảm giác đau đớn như bị đâm xuyên khiến cho Bạch Ngôn Lê không tin nổi, lăn lộn dưới sàn.

Từ hốc mắt y, lệ máu ròng ròng chảy ra.

Hỗn bình chân như vại uống chén trà, nghe tiếng kêu thảm thiết kia, hắn thảnh thơi lấy ngón tay út ngoáy ngoáy lỗ tai.

Mãi đến khi Bạch Ngôn Lê buông tay xuống, mở to cặp mắt không có gì thay đổi nhưng đôi con ngươi ảm đạm bất động, hắn mới lên tiếng, "Rồi, còn chưa bắt đầu tra hỏi mà."

Huyên Náo à một tiếng, thu yêu lực về.

Người nằm vật trên sàn bị xác lên.

Hai chân Bạch Ngôn Lê cách mặt đất chới với.

Một sức mạnh vô hình nào đó nắm lấy y rồi lại ném xuống, bỏ mặc y co quắp.

"Mắt ta...." Sau khi bình phục được một chút, y mới giơ tay lên.

Ngón tay chạm vào mí mắt rồi lập tức hạ xuống, "Mắt của ta...."

"Ở nhà không học được phép tắc thì khi ra ngoài dù sao cũng phải chịu khổ." Huyên Náo thờ ơ nói, "Giờ nhìn ngươi vừa mắt hơn nhiều."

"Các ngươi đã làm gì ta?" Ban nãy y còn thấy được căn phòng sáng sủa, nhưng chỉ mới qua vài giây, thế giới đã chìm trong màn đêm.

"Ngươi biết được bao nhiêu về tổ chức Hạo Nguyệt này?"

"Mắt của ta làm sao vậy?" Dường như chẳng nghe được gì, Bạch Ngôn Lê dùng hết sức lực còn lại để chống mình dậy khỏi mặt đất, lảo đảo đi về phía trước, nhưng vì quá yếu nên lập tức ngã xuống.

Hỗn nhìn cái người chật vật bò lê kia, tần thái kiêu căng, điềm tĩnh lúc trước đã hoàn toàn biến mất.

"Gia súc chính là gia súc." Hắn bước tới, ngồi xổm trước mặt Bạch Ngôn Lê.

Chờ đến khi ngón tay y chạm vào mũi giây mình, hắn bỗng nhiên cầm cây đũa trong tay, xuyên thẳng xuống mu bàn tay Bạch Ngôn Lê.

Tay bị đâm thủng, Bạch Ngôn Lê ban đầu còn cắn răng chịu, đến khi cả người co rút vì đau đớn, y không nhịn được nữa, bật kêu lên.

Hỗn vỗ tay, nở nụ cười sung sướng trong tiếng kêu thảm thiết của đối phương, dáng vẻ rất kích động, "Vậy mới đúng, vậy mới đúng."

Bạch Ngôn Lê thều thào được vài tiếng thì ngất đi.

Hỗn hơi tiếc nuối, nhún vai nói với Huyên Náo, "Định bắt y nói sớm một chút nhưng mà thất bại rồi.

"Nói sớm một chút?" Huyên Náo nở nụ cười đầy thâm ý.

"Y không cho ta cơ hội." Hỗn nói, quay sang đạp cái người không nhúc nhích kia.

"Con người là cái giống như thế, tự cho rằng mình thông minh, tính kế chúng ta." Huyên Náo không buồn để y.

Hắn nhấc tay, một vị yêu quái nào đó bước tới chữa trị cho Bạch Ngôn Lê.

"Vốn định chờ hắn nói ra xong sẽ cắt thành từng mảnh, gửi đến Đông phủ." Hỗn không còn dáng vẻ bất đắc dĩ khi ở trên đường nữa, vẻ mặt đầy ác độc, "Để loại người này sống chỉ tổ lãng phí thời gian của chúng ta.

Y nói muộn một lúc, lũ Họa Nguyệt kia lại trốn thêm được vài đứa."

Bạch Ngôn Lê nói hay không thì cũng không tranh được một trận hành hạ.

Y ngây thơ cho rằng chủ động hợp tác là thoát được ư?

"Xem ra không có ai theo." Dọc đường đi, hắn đối xử với Bạch Ngôn Lê đàng hoang là vì lo người Hạo Nguyệt có mưu đồ gì đó.

Thấy bọn họ ở chung hòa thuận, tưởng Bạch Ngôn Lê đã khai hết ra, như thế chúng nhất định sẽ hành động, "Thật sự bình chân như vại thế sao?"

Sở dĩ Hạo Nguyệt khó đối phó là vì chúng luôn ẩn mình trong bóng tối.

Không dụ bọn chúng mắc sai lầm thì rất khó nhổ cỏ tận gốc.

Mấy năm gần đây, đặc biệt là mấy tháng này, lũ tổ chức loài người đó đã tiến hành chống đối vài lần, gây thiệt hại tương đối cho ba yêu phủ.

"Khụ khụ." Bạch Ngôn Lê mặt không chút máu ho khan mấy tiếng.

Sau khi yêu quái kia đứng lên, y cũng giật khẽ cánh tay, khó khăn lắm mới hít thở đều đặn được.

Y run rẩy ôm lấy đầu gối mình.

Hỗn nhìn y co ro, lui dần vào góc tường, toàn thân run lên.

"Sợ rồi à?"

"Ngươi đừng tới đây!" Bạch Ngôn Lê lắc đầu, vẻ mặt kinh hãi.

"Vớ vẩn." Hỗn bẻ ngón tay mình, căm hận nói, "Ta nhịn ngươi suốt dọc đường, sao không điên tiết cho được."

Đôi mắt Bạch Ngôn Lê không nhìn thấy, chỉ có thể nghe âm thanh mà đoán vị trí của đối phương.

"Vẫn câu hỏi ban nãy, ngươi biết bao nhiêu về Hạo Nguyệt?"

"Bọn họ chia làm bảy bộ phận." Bạch Ngôn Lê trả lời rất đàng hoàng, nhưng Hỗn cắt lời y, "Cái này bọn ta biết rồi."

"Vậy các ngươi..." Thấm thía cảm nhận được lũ yêu quái này khác xa Thương Phạt, Bạch Ngôn Lê càng thêm nhớ nhung vị đại yêu độc mồm độc miệng nhưng lại rất chiều chuộng mình, "Còn muốn biết gì nữa?"

"Mộ ở đâu?" Hỗn gằn giọng.

"Ở...." Bạch Ngôn Lê do dự.

"Đừng có bày trò." Tiến tới trước mặt y, Hỗn trầm giọng nói, "Ngươi phải biết chúng ta không giống với đám yêu quái ngươi tiếp xúc ở Yếu Phục đâu."

"Ở Nam Hoang, dưới lòng đất Nam yêu phủ?"

"Bây giờ tình hình trong đó thế nào?"

"Lúc Hạo Nguyệt liên hệ với ta, ta chỉ phụ trách che giấu hành động của bọn họ trong mộ chứ không đi vào."

"Bây giờ người của Hạo Nguyệt còn ở Nam Hoang không?"

"Không còn."

"Ngươi mở mộ bằng cách nào?"

"Ta không biết, ta không phải người làm."

"Người của Hạo Nguyệt liên lạc với ngươi giờ đang ở đâu?"

"Đã đi lâu rồi."

"Các ngươi liên lạc bằng cách gì?"

"Đều là bọn họ chủ động tìm đến ta."

"Nói cách khác, nếu bây giờ chúng ta bảo ngươi mở mộ, ngươi cũng không biết làm thế nào?"

"Bọn họ chưa nói phương pháp mở cho ta."

Một hỏi một đáp hồi lâu, Hỗn quay đầu nhìn Huyên Náo.

Vị nam nhân cao hơn hai mét cũng đứng dậy.

"Ngươi cũng nói như thế với yêu quái Đông phủ kia?"

Thương Phạt cũng từng hỏi những vấn đề này, Bạch Ngôn Lê cũng trả lời hết, "Phải."

"Cuối cùng ta cũng hiểu." Hỗn không kiên nhẫn nổi nữa, "Vì sao hắn lại để cho ngươi tới đây." Hỏi một lúc lâu, chẳng khác gì không nói.

"Ta hỏi lại ngươi." Huyên Náo nhấc tay, ra hiệu đừng nông giận, "Trong khi các ngươi hành động, có yêu quái nào trợ giúp hay không?"

"Cái gì?"

"Ta không nói đến những kẻ làm việc theo lệnh ngươi." Ngay cả gia chủ Đông phủ mà còn không biết bạn lữ của y có liên quan đến Hạo Nguyệt.

Nếu không phải bọn họ tìm đến, có khi hắn vẫn sẽ bị lừa gạt tiếp, "Kẻ biết đến sự tồn tại của mộ nhưng vẫn giúp đỡ các ngươi."

"...Có."

Hai yêu quái đưa mắt nhìn nhau, Hỗn phấn khích hẳn lên, "Ai?"

"Là một yêu quái tóc đỏ." Bạch Ngôn Lê hết sức chăm chú miêu tả, "Mắt đỏ, da đỏ, móng tay đỏ.

Đúng rồi..." Y không nhìn thấy sắc mặt vị đại yêu trước mặt xám đen, "Ta nhớ rồi, tên hắn là Hỗn!"

"Chết đến nơi rồi còn khua môi múa mép." Hỗn phì cười, rút ra thanh chủy thủ màu vàng hắn đã tịch thu được, ấn xuống mu bàn tay bị thương của y, "Ngươi đã quên những gì ta nói sao? Ta sẽ chặt đứt từng ngón tay của ngươi."

Bạch Ngôn Lê không nhìn thấy, chỉ có thể dùng một tay khác run rẩy lần mò.

Đầu tiên, y chạm vào lưỡi dao lạnh lẽo, lướt dần lên trên, cuối cùng nắm được cổ tay Hỗn.

"Chỉ cắt ngón tay thôi sao?" Y mỉm cười bình tĩnh, vẻ sợ hãi không còn, chỉ còn nét hờ hững.

Bạch Ngôn Lê lắc đầu, "Chẳng thú vị gì cả."

Nhịn đau, Bạch Ngôn Lê nhấc cổ tay kia lên từng chút một.

Hỗn híp mắt, không biết phải làm gì, cứ mỗi lần trở mặt với y thì y lại làm trò gì đó khó hiểu.

Mãi đến khi dao găm được rút lên, hướng về phía đối phương, hắn định mở miệng nói gì đó thì....

Bạch Ngôn Lê bất ngờ dùng sức, lao về phía mũi dao.

Âm thanh dao đâm vào thịt khiến người ta sợ hãi.

Sức tay Bạch Ngôn Lê thả lỏng ra, máu phun như suối, bấy giờ y mới vô lực ngã vật xuống.

"Ngươi làm gì vậy?" Không ngờ y sẽ tự sát, Hỗn hoàn toàn cứng đờ.

"Nhẹ quá." Tựa như ghé tai vào lồng ngực hắn, Bạch Ngôn Lê thì thào, "Chỉ mù mắt thôi chưa đủ."

Điên rồi! Hỗn trợn mắt nhìn cái kẻ điên này.

"Cảm ơn." Bạch Ngôn Lê cong môi nở nụ cười.

"Có thể trả dao lại cho ta chưa?"

Lưỡi dao đã cắm ngập trong lồng ngực, chỉ mỗi chuôi dao lộ ra ngoài.

Nghe câu hỏi này của Bạch Ngôn Lê, Hỗn giật mình buông lỏng dao ra..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.