Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!

Chương 90: Cảnh đế muốn làm đến cùng




"Cung nghênh bệ hạ." Mười tú nữ trong Trữ Tú cung chạy ra quỳ theo quy củ nghênh đón Cảnh đế.

"Ngẩng đầu lên." Cảnh đế nhìn một vòng, hắn chỉ chỉ một người trong số đó, nói với thái giám tổng quản bên cạnh: "Chính là nàng."

"Vâng, bệ hạ." Thái giám tổng quản vội phân phó cung nữ: "Mau, tắm rửa thay quần áo cho nàng."

Tú nữ được điểm danh đến mang nét mặt hoang mang bất ngờ, nàng cảm giác như vinh hoa phú quý đã nằm trong tầm tay.

Mặt trời đã lên cao, các vị đại thần chờ vào triều đã đứng đợi một canh giờ cũng chưa thấy Cảnh đế đâu. Giờ phút này Cảnh đế mang theo đôi mắt mông lung buồn ngủ, hắn đứng lên để cung nữ mặc quần áo. Sau đó hắn vịn thái giám đi ra cửa chuẩn bị vào triều, hắn nhìn nhìn thái giám cung nữ quỳ phía dưới, trong lòng thỏa mãn vô cùng, trẫm đã làm được điều mà đến cả phụ hoàng cũng không thể làm được.

Trong lòng hắn đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, hắn nghĩ gì liền nói ngay, Cảnh đế nhìn các đại thần quỳ phía dưới: "Các vị ái khanh có dị nghị gì đối với đề nghị của trẫm hay không?"

Một lão nhân râu tóc bạc quỳ xuống dập đầu: "Xin bệ hạ hãy cân nhắc, triều đình ta mới gây chiến với Hung Nô xong, tài lực nhân lực còn chưa khôi phục. Nếu giờ này lại yêu cầu Hung Nô đưa công chúa của họ đến hòa thân, bọn họ mà không đồng ý thì chẳng phải chiến tranh sẽ lại nổ ra sao, mong bệ hạ thận trọng."

Cảnh đế không kiên nhẫn phất phất tay: "Đại Tề cần nghỉ ngơi lấy lại sức thì Hung Nô cũng vậy. Trẫm không tin Hung Nô còn có gan gây chiến với Đại Tề ta. Chuyện này cứ như vậy đi, lễ bộ mau chóng đưa quốc thư cho Hung Nô, trẫm muốn bọn họ đưa tiểu nữ nhi của Khả Hãn đến hòa thân."

Đại thần phía dưới đồng loạt quỳ xuống: "Chúng thần xin bệ hạ cân nhắc lại."

Cảnh đế hơi giận dữ: "Ai chống chọi ý chỉ của trẫm, lập tức cách chức, mãi mãi không được vào triều." Nói xong hắn phẩy tay áo vịn thái giám bên cạnh rời khỏi đi đến hậu cung.

Đại thần phía dưới nhìn nhau, bất đắc dĩ đứng dậy.

"Phùng đại nhân, ngươi thấy việc này nên giải quyết như thế nào?"

"Còn có thể làm gì khác sao? Bệ hạ đã hạ chỉ như vậy, chúng ta làm thần tử chỉ có thể vâng theo."

"Nhưng việc này đối với quốc gia không có lợi."

"Từ lúc bệ hạ thân chinh trở về, bệ hạ càng ngày càng độc đoán chuyên quyền. Đại nhân nên đi viết quốc thư đi, không sẽ chịu không nổi đâu."

Các đại thần liên can nghe lễ bộ nói vậy cũng đều giải tán.

Vị lão nhân râu bạc kia vẫn còn không cam lòng: "Phùng đại nhân, không bằng chúng ta đi tìm Ninh vương điện hạ?"

Hai người vừa đi vừa thảo luận: "Cũng được, nhưng hiện nay điện hạ còn chưa tự bảo vệ mình được, ngươi và ta đi đến chẳng phải cho hắn thêm phiền toái hay sao?"

"Phùng đại nhân đúng là suy xét chu đáo, xem ra việc này không còn đường nào khác." Dứt lời lão nhân râu tóc bạc kia mang vẻ mặt chán nản thất vọng rời đi.

Cố Cẩm Lan nhìn tờ giấy trên tay liền cau mày, Lưu Dục thấy thế bỏ bánh đậu trong tay xuống: "Điện hạ, lại làm sao? Chuyện gì khiến ngươi buồn rầu?"

Cố Cẩm Lan không có trả lời, đưa tờ giấy qua cho Lưu Dục.

"Bệ hạ làm gì thế này, vì cái gì đột nhiên yêu cầu Hung Nô đưa công chúa sang hòa thân?"

Cố Cẩm Lan tựa vào ghế: "Từ khi phụ hoàng đánh thắng trận, hắn dần thay đổi tính tình. Làm như vậy về sau nếu Hung Nô tràn sang thì phải làm sao."

Lưu Dục gật gật đầu: "Hung Nô và Nam Chiếu căn bản không thể diệt Đại tề. Nay Nam Chiếu có Mai đường chủ ở đó, vài chục năm hai nước sẽ không xảy ra chuyện gì. Thế nhưng Hung Nô không giống, đến thời điểm gây chiến chỉ sợ phải tốn rất nhiều công sức."

Nàng nói xong lại nghĩ đến cái gì: "Điện hạ, nếu bệ hạ làm gì Ninh vương điện hạ, vậy điện hạ sẽ làm gì?"

Cố Cẩm Lan nghe như vậy, ánh mắt mang theo một tia lạnh lẽo: "Hắn dù sao cũng là phụ hoàng của ta, Ngũ ca sẽ tự biết."

Lưu Dục nghe xong đáp án chỉ rầu rĩ rên một tiếng, Cố Cẩm Lan nhìn mặt Lưu Dục: "Nếu hắn làm gì phò mã, bổn cung nhất định không cho phép."

Lưu Dục nghe vậy, ánh mắt lại sáng lên một lần nữa, nàng cầm khăn tay do cung nữ đưa cho lau sạch sẽ, sau đó lại phất tay khiến các nàng lui ra. Lưu Dục thấy cung nữ đã đi hết, nàng liền đi đến ôm ngang Cố Cẩm Lan lên: "Vì những lời này của điện hạ, đêm nay ta càng phải cố gắng hầu hạ điện hạ hơn rồi."

Cố Cẩm Lan cười cười: "Phò mã, khí lực của ngươi lúc này thật lớn nha, thời điểm bổn cung để ngươi xe sổ sách, ngươi vì sao lại trở nên yếu đuối như vậy?"

Lưu Dục cười hai tiếng: "Sổ sách làm sao so với điện hạ? Sổ sách có thể không xem, nhưng không thể không hầu hạ điện hạ đi ngủ."

Cố Cẩm Lan còn muốn nói gì nữa nhưng lại bị Lưu Dục hôn chặn, tay nàng cũng thò vào trong áo ngủ. Cố Cẩm Lan thấy vậy cầm tay Lưu Dục, nàng cũng không kháng cự cái hôn của Lưu Dục, chờ thời điểm người kia thở dốc, nàng liền nghiêng đầu sang một bên: "Phò mã, bổn cung còn chưa nói xong, ngươi gấp làm cái gì?"

Lưu Dục thấy Cố Cẩm Lan chặn tay phải của mình, nàng liền dùng tay trái xoa nắn bầu ngực mềm mại của công chúa điện hạ, Cố Cẩm Lan liền hét lớn một tiếng buông tay phái của nàng ra.

Lưu Dục áp lên người nàng, thuận thế cởi áo ngủ của Cố Cẩm Lan, nói bên tai nàng: "Điện hạ, sau đó phải chuyên tâm." Nói xong cũng không cho Cố Cẩm Lan cơ hội trả lời liền hôn lấy vành tai nàng. Đồng giường cộng chẩm lâu như vậy, nàng tất nhiên biết nơi nào mẫn cảm nhất của Cố Cẩm Lan.

Cố Cẩm Lan phẫn nộ trừng mắt nhìn Lưu Dục, thế nhưng bất đắc dĩ nàng lại bị chính thân thể của mình phản bội. Lưu Dục thấy chiêu mình hữu dụng liền chẳng thèm để ý cái trừng mắt của điện hạ, nhanh chóng sờ khắp thân thể Cố Cẩm Lan. Cố Cẩm Lan thấy vậy cũng lấy tay vòng lên ôm lấy lưng Lưu Dục, hai người đắm chìm trong sự ngọt ngào dịu dàng triền miên.

Quan tâm gì đến giang sơn hay quyền thế, cũng chẳng quan tâm đến Cảnh đế hay Hung Nô, chỉ cần có điện hạ thì sẽ có ta. Lưu Dục nghĩ trong lòng cũng quăng hết ra đằng sau, chuyên tâm làm tròn bổn phận của phò mã, một đêm này là đêm xuân khổ đoản.

Hồ Lợi Khả Hãn xem quyển ý chỉ sắc vàng kim trong gói vải bố, hắn dùng tay quét hết tấu chương xuống mặt đất: "Cảnh đế Đại Tề, ngươi thật khinh người quá đáng."

Ba vị vương tử đứng bên cạnh nhặt gói vải bố kia lên nhìn nội dung, sắc mặt liền thay đổi.

Đại vương tử hét lớn: "Phụ hãn, chuyện này chúng ta nhất định không được đáp ứng. Gả muội muội cho lão nhân Đại Tề kia, không phải sẽ làm hỏng hạnh phúc một đời của muội muội hay sao?"

Hồ Lợi chống tay lên bàn: "Hiện tại chúng ta vừa bại trận, cần hồi phục lương thực cùng ngựa, không có sức lực để tiếp tục chiến tranh."

Nhị vương tử cũng vội vàng nói: "Dù có như vậy đi nữa, phụ hãn tuyệt đối không thể đáp ứng, gả muội muội đi xa chỉ sợ sẽ không còn ngày gặp lại."

Tam vương tử cũng tiếp lời: "Món nhục này nếu để cho các dũng sĩ của thảo nguyên biết, làm sao họ có thể nhẫn nhịn được?"

Hồ Lợi Khả Hãn bất đắc dĩ nói: "Không thì phải làm sao, chúng ta đã không còn sức lực để đánh, chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của Đại Tề. Trước hết kêu muội muội các ngươi đến đây thương lượng chuyện này một chút đi."

Ba người đứng dưới đều căm giận, thế nhưng cũng chỉ có thể để tên thị vệ bên ngoài trướng cho mời Hồ Diên Phượng, cũng là nữ nhi duy nhất của Khả Hãn đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.