Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!

Chương 89: Cảnh đế về triều




"Ngươi, vậy ngươi vì sao còn muốn cưới ta?"

"Vì sao lại không thể cưới ngươi? Lưu Dục không phải cưới được Vĩnh An công chúa sao?"

Tang Lâm Hoài Nhị nghe nàng nhắc đến Lưu Dục, nhất thời cũng không nghĩ được gì, chuyện này liên quan gì đến Lưu Dục chứ?

Đột nhiên, nàng trừng to mắt: "Ngươi có ý gì? Ý của ngươi phò mã của Cố Cẩm Lan là nữ nhân sao?"

"Nhị nhi thật thông minh."

"Ha ha ha, thảo nào tiểu vương gia của phủ Trấn Nam vương lại văn nhược thư sinh đến vậy."

Sau đó Tang Lâm Hoài Nhị thoát khỏi tay Mai Bạch Vũ: "Bây giờ chuyện quan trọng là gấp rút lên đường, không nên lãng phí thời gian."

Mai Bạch Vũ tỏ ra đau lòng: "Nhị nhi, sau khi ngươi mặc áo thật khác so với lúc không."

Tang Lâm Hoài Nhị trừng mắt nhìn nàng một cách hung dữ: "Đừng có lải nhải, chuyện ngươi lừa gạt ta ta còn chưa so đo tính toán. Chờ Nam Chiếu ổn định xong thì ngươi coi chừng đó."

"Ta sẽ chờ xem công chúa có gì hay cho ta nha." Nói xong nàng không thèm để ý đến việc Tang Lâm Hoài Nhị giãy dụa, trực tiếp ôm ngang người kia lên ngựa.

Mai Bạch Vũ và Tang Lâm Hoài Nhị một đường xuôi Nam, không dừng ngựa chạy đến Đại Lý. Hoàng thất Nam Chiếu bây giờ chỉ còn lại hai người, một là đứa cháu nhỏ của Tang Lâm Hoài Nhị cũng chính là Tang Lâm Ô Nhật, người còn lại chính là nàng. Nàng muốn dùng tốc độ nhanh nhất để trở về, giúp đỡ Tang Lâm Ô Nhật kế vị, thuận tiện giám quốc luôn.

Nguy cơ của Nam Chiếu được giải trừ, Lưu Dục và Cố Cẩm Lan xem tin tức mà Mai Bạch Vũ dùng bồ câu đưa tới xong, hai người thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Điện hạ, xem ra về sau Nam Chiếu sẽ không làm khó chúng ta, nói không chừng còn là trợ thủ đắc lực."

"Nam Chiếu quả thật không còn sự uy hiếp nào nữa, chỉ sợ nguy hiểm nhất vẫn là phụ hoàng."

Thật sự nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Cố Cẩm Lan vừa dứt lời thì có người từ bên ngoài tiến vào quỳ xuống dập đầu: "Tham kiến Vĩnh An điện hạ, tham kiến phò mã gia."

"Chuyện gì?"

"Hồi bẩm điện hạ, bệ hạ đã thắng lớn, Đại Tề và Mạc Bắc giảng hòa với nhau, ít ngày nữa bệ hạ sẽ khải hoàn về triều."

"Biết rồi, lui ra đi." Cố Cẩm Lan lúc này cau mày thật chặt.

"Điện hạ, phụ hoàng khải hoàn về triều, xem ra trong kinh thành sẽ có sóng gió."

"Phía phụ hoàng chỉ có thể yên lặng xem tình huống, phò mã có chuyện gì thì nên nói trước với bổn cung để cùng nhau thương lượng. Đừng tự tiện hành động, thủ đoạn của phụ hoàng phò mã không thể lý giải được đâu."

"Điện hạ yên tâm, ta sẽ nói cho ngươi. Hiện tại chúng ta chỉ cần chờ thôi sao?"

"Phò mã sợ gì chứ? Tiểu công chúa ở Nam Chiếu còn phải trả nợ ân tình của ngươi nha."

"Dù các nàng trả ân tình cho ta thì cũng không giúp được gì nhiều, dù sao cũng không thể ở Nam Chiếu dài dài được. Nếu thật sự đến Nam Chiếu thì phụ hoàng sẽ viết thư gửi Nam Chiếu."

"Phò mã, Nam Cương giờ đã thái bình, phụ hoàng tất nhiên cũng không gặp nguy hiểm gì. Nhưng mà nếu Nam Cương không ổn định thì sao?"

"Điện hạ nói lời này là có ý gì? Về sau Nam Chiếu và Đại Tề gây chiến với nhau là chuyện không thể nào xảy ra, làm sao Nam Cương không ổn định chứ?"

Cố Cẩm Lan cười cười: "Phò mã, Đại Tề vừa mới trải qua chiến sự với Mạc Bắc nên tiền lực sức người đều đã hao hụt nhiều. Nội loạn của Nam Chiếu đã được giải quyết, ngươi thấy Nam Chiếu sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy sao?"

"Nhưng mà tiểu công chúa nhất định không làm gì đâu."

"Phò mã vì sao vẫn chưa nghĩ ra? Người ta có câu "Chân diệc giả giả diệc chân (Thật như giả mà giả cũng như thật)", chiến sự nổi ra thì làm sao đâu nha."

Ánh mắt Lưu Dục sáng lên: "Ý của điện hạ là đánh thì cứ đánh, còn đánh như thế nào phải xem gia gia và tiểu công chúa?"

Cố Cẩm Lan uống một ngụm trà: "Phò mã quả nhiên thông minh, nói một chút liền hiểu thấu đáo."

"Ý của điện hạ đúng là hay, như vậy tiểu công chúa vừa làm hài lòng thần tử Nam Chiếu, phụ hoàng cũng vừa phải kiêng kị với sự bất ổn của Nam Cương."

"Ý của bổn cung chính là như vậy, phò mã có thể yên tâm uống trà ăn điểm tâm rồi."

Cảnh đế nhìn văn võ bá quan trong triều quỳ dưới cửa thành, trong lòng hắn thỏa mãn vô cùng. Hắn bình định được Mạc Bắc, đây là công lao mà phụ hoàng của hắn cũng không có được. Đương nhiên hắn cũng không quên biện pháp phá giải vòng vây của địch không phải do hắn nghĩ ra. Nếu không có biện pháp của Lưu Dục, không biết giờ phút này hắn đã mất bao nhiêu tòa thành trì.

"Chúng thần chúc mừng bệ hạ đắc thắng trở về, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Các vị ái khanh bình thân, trẫm lần này khải hoàn là được trời phù hộ, cũng không thể không nhắc đến công lao của các vị ái khanh ở hậu phương. Nghỉ ngơi để hồi phục ba ngày đi, sau đó trẫm sẽ tổ chức quốc yến ăn mừng."

Cố Hoằng tiến lên phía trước, khom người nói: "Phụ hoàng, mong phụ hoàng xử tội, nhi thần không thể bảo vệ tốt hai vị Hoàng đệ."

Cảnh đế liếc Cố Hoằng một cái, bất mãn trong lòng đều thể hiện rõ ra mặt: "Chuyện của ngươi, chờ trẫm hồi cung xong lại xử lý." Nói rồi liền tiếp tục bước về hướng Hoàng cung.

Cố Hoằng đứng thẳng người lên, cảm thấy hơi thất vọng. Phụ hoàng, tại sao ngươi có thể như vậy? Ngươi khiến ta làm con phải chọn lựa như thế nào?

Cảnh đế dựa vào ngai vàng, phía dưới là ba vị lão thần.

"Cựu thần tham kiến bệ hạ." Ba vị kia khom mình hành lễ, trong số ba người dĩ nhiên có lão nhân đáng khinh đứng nghe góc tường của Vĩnh An công chúa và phò mã gia.

"Lần này trẫm thân chinh mấy tháng, Ninh Vương, Vĩnh An, còn có phò mã có làm điều gì đáng nghi không?"

"Hồi bẩm bệ hạ, Ninh Vương ở trong triều rất biết thân biết phận, mọi việc đều do hắn xử lý ở trong phủ của mình, không có xử lý trong cung."

"Trẫm để ngươi theo dõi Vĩnh An và phò mã, trừ những gì ngươi báo cáo trong tin tức ra còn có chuyện gì khác không?" Cảnh đế nhìn về phía một lão nhân áo xám.

"Hồi bẩm bệ hạ, họ cũng không có gì khác thường. Thần theo bọn họ xuôi Nam, ngoại trừ có gặp mặt quốc sư Thanh Huyền đạo nhân, bọn họ dọc theo đường đi không gặp bất kì kẻ nào khác." Lão nhân này quên mất hắn chỉ đi theo bọn họ nửa đường liền quay trở về. Đương nhiên hắn cũng không biết chuyện của Tang Lâm Hoài Nhị.

"Vĩnh An gặp Thanh Huyền sao? Võ công của Thanh Huyền luôn xuất thần nhập hóa, ngươi có bị phát hiện hay không?"

"Hồi bẩm bệ hạ, không có phát hiện, nếu cựu thần bị phát hiện thì Vĩnh An công chúa và Thanh Huyền đạo trưởng sẽ không nói ra việc phò mã không thể có con."

Cảnh đế sờ sờ râu: "Nói có lý, trẫm chỉ sợ Thành Huyền phát hiện ra ngươi dẫn đến việc theo dõi này bị Vĩnh An cùng phò mã biết thì không tốt lắm. Dù sao trẫm vẫn còn cần dùng đến phủ Trấn Nam vương."

"Mong bệ hạ yên tâm, cựu thần làm việc luôn cẩn trọng."

"Cố Hướng đâu rồi? Còn trong thiên lao sao?"

Ba lão nhân đứng dưới ba mặt nhìn nhau, vẫn là lão nhân áo xám lên tiếng: "Hồi bẩm bệ hạ, Thành vương điện hạ vì lây nhiễm bệnh trong thiên lao nên đã không thể sống sót."

"Cái gì? Không sống sót? Đã phái thái y xét nghiệm chưa, quả thật do nhiễm bệnh sao?"

"Hồi bẩm bệ hạ, thái y viện đã cho hai thái y đi xem xét, quả thật không lầm."

"Nghịch tử, nếu là do bệnh mà chết vậy thì không cần luyến tiếc. Trẫm chưa chết mà đã muốn ngôi vị của trẫm sao?"

Cảnh đế mở một quyển tấu chương ra: "Các ngươi trước hết lui ra đi, phái vài tên đồ đệ của các ngươi đi đến biên cảnh của Đại Tề và Nam Chiếu tìm hiểu chút việc đi. Phải thời thời khắc khắc báo cáo cho trẫm biết."

"Vâng, chúng thần xin cáo lui." Ba người chậm rãi khom người lui xuống.

Cảnh đế phê chuẩn tấu chương, trong lòng có chút không yên, hắn nhìn thái giám tổng quản bên cạnh: "Việc Ninh vương tuyển tú nữ cho trẫm như thế nào rồi?"

"Hồi bẩm bệ hạ, Ninh vương đã chọn xong cho bệ hạ, tất cả đều dang ở Trữ Tú cung chờ bệ hạ."

Cảnh đế khẩn trương: "Tốt, rất tốt, bãi giá đến Trữ Tú cung, trẫm muốn nhìn các nàng một cái."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.