Thầy Giáo Yêu Nghiệt

Chương 17




Bà ta khựng lại ngay cửa, tiếng nói của cô cứ như vang vọng trong căn phòng này. Cả ba không hẹn cùng im lặng, gương mặt thanh tú của cô lộ rõ vẻ nhẫn nhịn. Đôi môi cô mím chặt để không thốt ra những lời xằng bậy vô lễ.

"Cô vừa nói gì? Tôi nghe hết đấy!" Bà ta nói, cô khẽ nhếch mép cười một cách khinh bỉ. Thật sự bà ta không hề có chỗ đứng trong lòng cô, cô nhẫn nhịn bà ta chỉ là do bà ta là mẹ của Hạo Khang thôi.

"Nếu mẹ đã nghe thì đừng bao giờ hỏi lại! Trên đời này không có hai chiếc lá giống nhau, cũng như việc không bao giờ lặp lại một câu nói hai lần. Cho dù có đi nữa thì lần hai nghĩa sẽ không còn như ban đầu!" Cô nói từng câu từng chữ rõ ràng khiến bà ta hóa giận. Bà tiến đến chực đánh cô nhưng Hạo Khang ngăn lại.

"Mẹ thôi đi! Cô ấy nói gì sai mà mẹ lại giận?" Hạo Khang giữ bà ta lại, cô lùi về sau hai bước tránh việc bà ta sẽ ra tay động thủ với mình.

"Mẹ không chấp nhận được thái độ vô lễ của cô ta, cứ tưởng xuất thân là tiểu thư thì sẽ cư xử nhã nhặn, nào ngờ lại miệng mồm múa mép. Mẹ nó không dạy thì bà già này sẽ dạy!" Bà ta đẩy Hạo Khang qua một bên, do không để ý, anh lao người về phía bên kia. Bà ta sấn đến nắm lấy tóc cô.

"Aaaaaaaa" Cô hét lên. "Cái bà già này, tôi nhịn bà đủ rồi nha, bà ỷ bà là mẹ chồng thì tôi không dám làm gì bà à?" Cô tém mái tóc hất mặt lên. Mặt bà ta chuyển sắc, tối đen một mảng.

Hạo Khang đứng lên nhưng không kịp trở tay khi bà ta giơ tay tán vào mặt cô một cái rõ mạnh.

"Bốp" âm thanh đanh lại, ngưng đọng cùng thời gian. Mặt cô liền rát một bên. Bên khóe miệng cô có một dòng máu chảy ra.

"Sao bà lại đánh tôi hả?" Cô hét lên. Đây thật sự là lần đầu tiên cô bị tát như thế này, ba mẹ cô chưa bao giờ dám đánh cô dù chỉ một cái, còn bà ta là ai mà dám làm như vậy chứ? Quá đáng, thật là quá đáng.

"Mẹ à, mẹ đi về đi, chuyện hôm nay con sẽ gặp mẹ nói sau!" Hạo Khang thẳng thừng đuổi mẹ anh đi. Bà ta nhìn anh với ánh mắt oán giận nhưng chẳng làm được gì, đành quay lưng bước đi.

Khi bóng bà ta đã khuất thì anh nhìn cô. Ánh mắt anh chứa đầy sự thương xót. Dạ Nguyệt đây anh cưng chiều hết mực, hết mực yêu thương cũng hết mực sủng ái. Như thế nào mà mẹ anh lại ra tay như vậy. Tay anh áp lên gò má của cô, cô khẽ nhăn mặt.

"Đau?" Anh hỏi, cô chỉ nhẹ gật đầu. Anh liền đi lấy túi trùm đá cho cô.

Anh kéo cô lên giường, bắt cô nằm lên chân anh, đưa phần gò má bị đánh lên trên để anh tiện trùm đá. Cô nằm trên chân anh chỉ khẽ nhíu mày. Đây không phải lần đầu tiên anh dịu dàng như vậy đối với cô nhưng thật sự cô vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.

Mắt cô vô tình chạm lấy ánh nhìn của anh, cô nhìn sâu vào đôi mắt xám tro ấy. Đôi mắt chất chứa đầy những nổi buồn lẫn bí mật. Động tác anh chợt ngưng lại, anh nhìn cô, bàn tay anh nhẹ nhàng xoa lấy gò má sưng húp của cô.

Hạo Khang cúi xuống, môi anh chạm vào môi cô. Cô nhắm mắt tận hưởng cái cảm giác dịu dàng này từ anh. Môi anh nhẹ nhàng lướt đến khóe miệng cô, anh hôn sạch vết máu ban nãy.

Môi anh rời khỏi môi cô, cô cảm thấy có chút luyến tiếc nhưng không dám níu kéo. Anh kéo cô ngồi dậy, tay anh ôm cô vào lòng. Cô ngồi yên mặc cho anh kéo qua kéo lại.

"Anh!" Cô khẽ gọi. Anh nhìn cô thay cho câu hỏi. "Anh có thể nói cho em biết một chuyện được không?" Cô nói tiếp.

"Chuyện gì?" Anh hỏi, nếu anh trả lời được anh sẽ nói.

"Anh có thể cho em biết, sau vỏ bọc thầy giáo của anh thì anh thật sự là một người như thế nào?" Cô nói, ánh mắt cô không dám nhìn anh. Mười giây trôi qua cô không thấy động tĩnh gì nên liền ngước nhìn anh.

Hạo Khang mắt nhìn xa xăm về phía cửa sổ, dường như anh đang suy nghĩ về việc cô vừa nói. Cô vừa định mở miệng thì anh lại lên tiếng:

"Anh nghĩ em đừng nên xen vào việc của anh, nó không phù hợp với em!" Anh nói một cách quyết đoán, như vậy là đồng nghĩa với việc cô chẳng moi móc được chút gì về bản thân anh.

"Tại sao anh không cho em biết?" Cô ngồi thẳng dậy nhìn anh. Lúc này anh mới liếc nhìn đến cô.

"Không phù hợp với em!" Năm từ vỏn vẹn của anh khiến cô cảm thấy mình thật sự dư thừa trong cuộc đời của anh.

"Không phù hợp hay là không tin tưởng em?" Cô nói trong ấm ức. Anh đứng lên, cứ mỗi lần cô và anh chuẩn bị cãi nhau thì anh lại đứng lên bỏ đi. "Anh nói đi, đừng im lặng như thế? Anh không tin em đúng không?" Cô đứng lên níu tay anh lại. "Đúng không?"

"Đúng, tôi không tin em! Tôi không dám đặt toàn bộ bí mật của tôi vào một con bé mười tám tuổi như em!" Anh nói những câu những chữ vô cùng lạnh lùng. Như vậy là anh chưa bao giờ tin cô.

"Vậy anh kết hôn với em làm gì?" Cô hỏi, tay lại càng nắm chặt tay anh.

"Em có bị bắt buộc không? Tôi cũng như em thôi. Chúng ta kết hôn chỉ là do ép buộc, không hề xuất phát từ tình yêu!" Anh nói ra những lời tàn nhẫn này khiến tim cô tan nát.

"Vậy anh có bao giờ yêu em chưa? Nếu có tại sao không tin em?" Cô hỏi. Cô cầu mong anh sẽ bỏ đi, cô không muốn nghe đáp án, cô rất sợ câu trả lời sẽ là không.

"Chưa!" Anh đáp. Ầm...thế giới xung quanh cô sụp đổ hoàn toàn. Đầu óc như muốn nổ tung khi nghe anh nói.

"Như vậy tại sao...tại sao...anh lại chăm sóc em? Anh lại lo lắng cho em và anh...anh..." Nói đến đoạn này, cô nất lên từng tiếng. "Anh lại lấy đi đời con gái của em?" Cô hỏi.

Anh nhắm mắt lại, kéo cánh tay mình ra rồi bước ra khỏi cửa. Cánh cửa phòng đóng lại, cô ngồi bệt xuống đất mà khóc. Tiếng khóc của cô xâu xé tâm can của anh. Hạo Khang dựa vào bức tường, hai hàng nước mắt của anh chảy ra từ khóe mắt dọc theo xương mặt. Đây là lần đầu tiên anh khóc vì một người con gái.

"Vì anh yêu em! Anh yêu em từ giây phút đầu gặp gỡ! Anh muốn em thuộc về anh, tất cả... Xin lỗi, anh chỉ muốn em được an toàn!" Nói rồi anh đưa tay lên day day thái dương của mình, quay lưng bước đi về phía cuối hành lang.

***

Sập sình sập sình, tiếng nhạc vang lên nghe như xé nát lỗ tai người nghe. Dạ Nguyệt ngồi một góc cùng Hà Lam. Cô uống chai này là chai thứ hai rồi, cô thật sự đã say. Cô cứ nốc hết ly này lại đến ly khác, rượu tràn ra khóe miệng của cô. Nước mắt cô chảy ra, hương vị đắng chát cay xé cổ làm cho cô cảm thấy được thư thả phần nào.

"Dạ Nguyệt, rốt cục là chuyện gì khiến cậu ra nông nổi này?" Hà Lam ngăn lại, theo đà này cứ tiếp tục uống thì cô sẽ chết mất.

"Hà Lam, cậu thật sự không hiểu đâu. Cậu có biết tớ đây đã mắc bẫy rồi không? Hả?" Cô nói bằng say nhè.

"Bẫy gì?"

"Là bẫy tình của tên yêu nghiệt...Hạo Khang đấy! Là anh ta bẫy tớ!" Cô nói đến đoạn này thì lại bật khóc. "Rồi anh ta bảo anh ta chưa bao giờ yêu tớ! Hôn nhân chỉ do ép buộc, chứ không có tình yêu! Có nghĩa là...anh ta muốn nói...hôn nhân giữa tớ và anh ta...không sớm thì muộn cũng sẽ đổ vỡ!" Cô đến đây thì gục xuống bàn, Hà Lam định đỡ cô về thì bỗng nhiên bụng của cô đau thắt lại.

"Dạ Nguyệt, Dạ Nguyệt!" Hà Lam lay lay cô.

"Chuyện gì?" Dạ Nguyệt ngước mặt lên hỏi.

"Cậu ngồi đây, tớ đi vệ sinh lát, không được đi đâu đó!" Hà Lam nói, cô gật đầu phất phất tay. Hà Lam quay lựng đi nhưng thật sự rất không an tâm về cô bạn của mình nên cô cố đi thật nhanh rồi quay lại, không khéo Dạ Nguyệt lại gây chuyện.

Khi Hà Lam vừa khuất bóng thì ở đây xảy ra chuyện thật. Không biết từ đâu lòi ra một tên nam nhân vừa cao, tóc nhuộm vàng chói tiến đến bên Dạ Nguyệt. Hắn ta đứng nhìn cô một cách thèm thuồng. Tay hắn ta khẽ chạm vào da thịt cô. Dạ Nguyệt tuy say nhưng vẫn còn chút ý thức, cô liền ngẩng đầu dậy.

"Hạo Khang?!" Mắt cô lờ đờ nhìn bóng hình nam nhân trước mặt. "Anh...không phải Hạo Khang! Đừng chạm vào tôi!" Cô né tránh những cái vuốt ve của hắn ta, nhưng càng né thì hắn càng tiến lại gần. Tên đó nắm chặt cổ tay cô, lúc nãy cô vùng vẫy trong yếu ớt. Cô thừa biết hắn muốn làm gì cô nhưng tay chân cô không còn chút sức lực để đánh hắn. Cho dù Hạo Khang không yêu cô nhưng linh hồn và thể xác cô đã thuộc về anh.

Tên đầu vàng nắm tay kéo cô đi, mặc cho cô vùng vẫy. Lúc đi ngang qua cửa ra vào, cô liền thấy bóng hình quen thuộc.

"Hạo...Khang...!" Tiếng kêu của cô dường anh chẳng nghe thấy, anh vẫn đứng đấy tìm kiếm gì đó. Cô ở đây cơ mà? Sao anh lại không nhìn đến. Cô vẫn vùng vẫy nhưng dường như tuyệt vọng, tên kia đè cô vào vách tường, lưng cô chạm đến bức tường lạnh giá thì lòng lại nhói lên khi nghĩ về Hạo Khang. "Buông...tôi ra...buông ra...!" Cô cố hết sức đẩy hắn ta ra nhưng càng cọ ngoạy thì chỉ càng kích thích hắn hơn.

"Aaaaaaaaaaa...!" Tiếng la của cô hòa cùng cái thể loại âm nhạc đinh tai này khiến chẳng ai nhận ra cô đang cần giúp đỡ. Nhưng tiếng la đó đã chạm đến một người...

Một bóng người tiến rất nhanh về phía cô, anh kéo vai tên đầu vàng ra và đấm vào mặt hắn một cú trời giáng. Hạo Khang, đó chính là Hạo Khang. Anh tiến đến ôm chầm lấy thân hình bé nhỏ đang run lên bần bật vì sợ hãi.

"Không sao, anh đây!" Anh nói nhỏ nhẹ dịu dàng với cô. Anh đẩy cô ra sau lưng anh. Vừa vặn tên kia vừa bước tới, anh liền giáng thêm cho tên kia một cú. "Mày không biết mày đã chạm vào ai sao?" Hạo Khang hỏi, giọng nói anh tràn đầy khí lạnh.

"Chỉ là một con nhỏ bình thường, anh có cần nổi giận thế không Khang thiếu?" Hắn ta nằm nói, vẫn đang cố ngắn ngồi dậy.

"Nói hay lắm, một cô gái bình thường! Có biết mày đã chạm vào ai không? Là thiếu phu nhân Thiên Dạ Nguyệt đấy!" Cái tên cô được anh nói ra một cách chậm rãi. Tên đầu vàng đó nghe không sót một chữ, mặt chuyển sắc, không còn một giọt máu.

"Phu nhân, tôi đã sai, tôi không biết là thiếu phu nhân, xin phu nhân nói giúp một câu!" Hắn ta quỳ gối đến nắm lấy chân cô, đầu cúi không dám ngẩng. Đầu óc cô quay quay, chẳng thể nghe lọt lời nào. Cô còn thuận chân lùi về sau vài bước, Hạo Khang liền với tay kéo cô vào lòng.

"Đủ rồi, đụng đến cấm giới thì chỉ có đường chết!" Hạo Khang lấy ra một cây súng lên nòng sẵn, mặt hắn không còn một giọt máu. "Kịch" chỉ nghe như thế thì hắn đã lăn đùng ra sàn, máu me be bết. Thì ra anh dùng súng giảm thanh, chẳng ai nghe thấy gì cả. "Dọn dẹp sạch sẽ vào!" Anh nói với mấy tên đi sau anh, bọn chúng gật đầu và bắt đầu dọn dẹp.

Anh dìu cô ra khỏi quán bar, bước chân của cô không vững khiến anh đành bế cô lên. Nhét cô vào xe, thắt dây an toàn cho cô xong thì anh mới quay về ghế lái. Anh nhìn cô rất lâu rồi mới cho xe chạy. Nửa đường thì cô tỉnh dậy, cô nhìn xung quanh rồi sau đó nhìn Hạo Khang.

"Hạo...Khang...em xin lỗi!" Cô khẽ nói, anh im lặng không lên tiếng trả lời.

Về đến nhà, anh bế cô thẳng lên phòng. Khóa cửa phòng lại, anh nhìn cô rất giận dữ. Anh tiến đến ngồi xuống bên cô. Cô không dám nhìn anh.

"Em xin..." Cô vừa nói đến đây thì anh đã đặt lên môi cô một nụ hôn cuồng nhiệt. Nụ hôn anh như thay cho sự trừng phạt. Tay anh lần mò dây khóa áo, một động tác nhỏ của anh nhưng chiếc áo đắt tiền đã không còn nguyên vẹn.

Anh đè cô xuống giường, nụ hôn của anh trượt dài xuống cổ rồi ngực cô. Cả người của cô bỗng nóng lên khó tả. Chắc là do có men rượu trong người. Cô thật sự không biết anh đã cởi đi chiếc áo sơ mi của bản thân lúc nào, đúng là người tràn đầy kinh nghiệm.

Tay cô rờ vào cơ bụng rắn chắc của anh, bây giờ nhìn anh cứ như một con thú dữ đang rất đói. Anh nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, tay anh lần mò đến nơi bí hiểm ấy, anh vừa chạm đến thì cô đã cảm thấy rất khó chịu.

Màn dạo đầu của anh như giết chết cô.

"Em nói xem, còn dám tự tiện đi ra ngoài nữa không?" Anh hỏi nhỏ vào tai cô.

"Không...không...em không dám nữa!" Cô nói. Hơi thở của cô dồn dập.

"Ngoan! Chỉ cần em ngoan ngoãn thì muốn gì anh cũng cho!" Anh nói, bàn tay anh nhẹ vuốt tóc cô.

Cô quấn lấy anh như một con bạch tuột, thật sự cô muốn anh. Cô và anh quấn lấy nhau đến tận sáng, cả không gian yên tĩnh bị phá vỡ bởi những âm thanh đầy mê loạn.

Đọc nhanh tại AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.