Thấu Xương - Delphic

Chương 18: “Kết cục”




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một năm rưỡi sau.

Dương Hi vừa check xong phần bản thảo, chống khuỷu tay lên bàn dụi đôi mắt khô khốc như bị rắc thêm muối, các đồng nghiệp trong phòng làm việc đều đã về hết. Ngón trỏ lướt trên thanh lăn con chuột đọc một bản thảo mới dài không thấy kết, vừa ngáp vừa duỗi lưng.

“Thầy Dương, bản hiệu đính này đã hoàn thành rồi.”

Âm giọng của thực tập tinh rất có tinh thần, cậu ta còn rất trẻ, đang học năm ba đại học, vừa đến xin việc tháng trước.

“Mời thầy uống nước.”

Thực tập sinh đặt bản thảo lên bàn Dương Hi, ngón tay thon dài ửng đỏ vì hơi nóng trong phòng đưa một cốc nước ấm qua.

“Cảm ơn.”

Dương Hi mỉm cười nhận cốc nước, đôi mắt thực tập sinh sáng lên, vô cùng hăng hái ghé lại xem bản thảo, “Thầy ơi thầy nhìn xem còn lỗi sao nào không, em đã kiểm tra bốn lần rồi đó!”

Cậu thực tập sinh ra xã hội chưa lâu nên hơi quên phép lịch sự, cậu ta ghé quá gần, Dương Hi không cần ngoảnh lại cũng có thể nhìn thấy sống mũi thẳng tắp của cậu ta qua khóe mắt. Mùi hương trên người cậu ta rất sạch sẽ, Dương Hi vẫn nhớ ngày đầu tiên cậu ta thực tập, mình đã thuận miệng hỏi có phải cậu ta hút thuốc không, từ ngày hôm sau là không ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt đó nữa.

“Hôm nay tới đây thôi, cậu tan làm được rồi.” Dương Hi nghiêng người cố ý cách xa cậu ta, vỗ vai chàng trai, “Muộn rồi, cậu mau trở về trường học đi.”

“Ừm… Vâng ạ, vậy hẹn gặp lại thầy nha.”

Thực tập sinh hơi thất vọng vẫy tay với Dương Hi, lúc ra tới cửa bỗng dưng dừng lại, “Thầy ơi!”

“Sao thế?”

Bàn tay Dương Hi đang dọn đồ cũng dừng theo, quay đầu nhìn cậu ta.

“Ừ thì… Tối mai thầy có rảnh không? Buổi chiều em không có lớp, em muốn mời thầy ăn cơm tối được không?”

“Tối mai hả…”

“Gần chỗ này lắm! Mỳ Ý ở đó siêu ngon, em với bạn thường xuyên đến đó, chủ yếu là em có nhiều vấn đề công việc muốn học tập một chút… Haha.”

“Được.”

Dương Hi gật đầu đồng ý, trong ngành có một quy tắc ngầm nho nhỏ, thực tập sinh muốn học hỏi thì phải mời các đồng nghiệp đi trước bữa cơm, nhưng cậu cũng không định bắt sinh viên bỏ tiền.

Sau khi cậu thực tập sinh hẹn xong ra về, Dương Hi cũng bắt taxi về nhà.

Dương Hi vừa xuống xe đã bị không khí lạnh bên ngoài thổi run cả người, cậu cắn chặt răng hít hà, chạy chậm qua vườn hoa đến trước thang máy của tòa nhà.

Lên lầu bảy, Dương Hi vừa ra khỏi thang máy đã bị gió lạnh trong hành lang thổi bay tóc, cái lạnh thấu tim đâm vào cổ cậu.

Sau khi ngón tay cóng buốt cứng đờ cầm chìa khóa mở cửa nhà, cậu chui vào rồi nhanh chóng đóng cửa lại, không khí ấm áp trong phòng khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.

Cậu rất mệt mỏi, thay giày ở huyền quan xong thì nằm phịch xuống sofa. Dương Hi nhắm mắt nhéo thái dương, rồi lại mở mắt ra nhìn về phía cửa. 

Không được qua đó nữa…

Cậu buồn rầu trở mình vùi mặt vào ghế sofa vải, lại cam chịu nện một đấm lên ghế rồi đứng dậy.

Một lần cuối cùng!

Lần này cậu không sợ lạnh, đi thẳng ra hành lang lồng lộng gió rết, thuần thục dùng chìa khóa mở cửa nhà đối diện.

Cậu dựa lưng vào cánh cửa, thở dài.

Dương Hi bước vào phòng ngủ, ngón tay chạm lên bản thiết kế đã hoàn thành một nửa trên bàn sách, trang giấy đã ố vàng, nhưng phía trên không hề có một hạt bụi nào.

Hòa Ngưng đã đi một năm rưỡi, cậu không cho người khác thuê căn nhà này, thậm chí tuần nào cũng tới dọn vệ sinh, tất cả trang trí vẫn hệt như trước khi Hòa Ngưng rời khỏi.

Bây giờ hắn đang sống thế nào…

Lúc nằm trên tấm ga giường mà mình thường xuyên vệ sinh và luồn tay vào quần, Dương Hi đã nghĩ vậy.

Có lẽ là tuần đầu tiên sau khi Hòa Ngưng không còn ở bên, một loại dục vọng bỉ ổi, cơn nghiện hoặc loại tâm lý bệnh hoạn nào đó đã xé toạc một lỗ hổng vô tận trong lòng cậu.

Ban đầu chỉ là một vết nứt nhỏ, cậu rối bời tỉnh dậy trong từng cơn ác mộng bạo lực tình dục. Càng về sau, vết nứt kia càng lúc càng lớn, mộng xuân được thay thế bằng thẩm du không điểm dừng. Dương Hi không muốn thừa nhận, nhưng cậu không thể không thừa nhận… Mặc dù cậu đã có cuộc sống bình thường ổn định hơn trước, nhưng những lúc một mình, mọi hành động của cậu vẫn luôn bị chi phối bởi suy tưởng về Hòa Ngưng.

“Ưm a… Hòa Ngưng…”

Cậu chơi đùa món đồ kỷ niệm mà Hòa Ngưng để lại cho mình, nhanh lên… Làm em đau …

Nụ hôn của hắn, khuôn mặt hắn, sự đụng chạm của hắn, và…

Dương Hi rên rỉ bắn ra, cậu rút bàn tay dính đầy chất lỏng đục ngầu giơ lên không trung, ánh mắt mê mang.

Cứ tiếp tục thế này thật sự không ổn… Đây là lần cuối cùng.

Trong mùa đông giá rét mà mặt cậu nóng bừng như sắp nung chảy gối đầu, cậu lấy khăn giấy lau tay, cam chịu sờ vào quần lót.

Một lần cuối cùng…

Xẩm tối ngày hôm sau.

Lượng công việc hôm nay vẫn nhiều đến mức khiến người ta giận sôi. Thực tập sinh không đến, buổi sáng cậu ta có tiết học, buổi chiều lại bất ngờ có hoạt động câu lạc bộ, thành ra bữa tối mà bọn họ đã hẹn bị đẩy xuống bảy giờ.

Trong văn phòng có cô gái mê cung hoàng đạo, tuần nào cũng nói với đồng nghiệp về vận may của họ trong tuần sau, bây giờ lại bắt đầu.

Dương Hi vừa nghe bọn họ nói vừa nhìn đồng hồ, mới năm rưỡi, không vội, cậu còn có thể về nhà một chuyến, lấy mấy loại sách hướng dẫn cho thực tập sinh tham khảo học tập.

“Dương Hi về hả, bái bai nha.”

“Tạm biệt.”

Dương Hi chào tạm biệt với từng đồng nghiệp, cô gái lại gọi cậu.

“Ơ khoan Dương Hi! Đến lượt cậu đó, cậu thuộc cung Song Tử đúng không? Để tui coi thử…”

Dương Hi cười cười đứng trước cửa chờ cô nàng phát biểu, “Sắp tới tôi sẽ gặp chuyện gì? Bị cảm hay là chấn thương bong gân?” 

“À ừ, đúng là vận may không được tốt lắm…” Cô gái giơ điện thoại di động lên nói: “Tử vi Weibo nói sắp tới cậu sẽ gặp phải vấn đề sức khỏe liên quan đến hệ hô hấp, tay chân, còn có thể bị bầm tím do va chạm, nhớ mặc quần áo dày chút nha hahaha!”

Dương Hi nở nụ cười bất đắc dĩ, đáp: “Ừm, vậy cảm ơn cô nha.”

“Đừng có không tin! Cái này linh nghiệm lắm đó…”

Hôm nay cậu chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng, đứng run lẩy bẩy trong thang máy chung cư, nhịn không được hắt xì một cái. Xem ra hệ hô hấp có vấn đề thật rồi, tối nay ra ngoài phải khoác thêm cái áo nữa.

Lúc cửa thang máy vừa mở ra, điện thoại trong túi quần cũng rung rung, là điện thoại của thực tập sinh. Ngón tay cậu lạnh cóng cứng đờ ấn nút nghe máy.

“Alo?”

Dương Hi dùng tay phải lấy chìa khóa ra.

“Thầy ạ, hoạt động câu lạc bộ của em vừa kết thúc, chúng ta ăn sớm chút nhé!”

“Được,” cậu đứng trước cửa nhà tra chìa vào ổ khóa, “Bây giờ tôi về nhà…”

Câu nói đột ngột dừng lại bên khóe miệng, bởi vì cậu nhìn thấy khóa cửa không chờ cậu vặn đã tự động mở ra.

Bên trong có người!

Cậu vô thức buông chìa khóa xoay người bỏ chạy, lại bị một bàn tay vươn ra từ sau cửa bịt miệng kéo vào nhà.

“A… Ưm!”

Cậu bắt lấy cổ tay người kia theo bản năng, cảm giác phần gáy đè lên lồng ngực một người, cơ thể lại bị buộc chuyển mình dựa lên cánh cửa.

Cậu bàng hoàng nhìn bóng người lờ mờ trước mặt, loa điện thoại phát ra từng tiếng kêu lo lắng, nhưng gần như đều bị tiếng thở dốc mang theo giọng mũi và nhịp tim của cậu át đi. Truyện Full

Đôi môi mỏng quen thuộc mỉm cười, hôn lên mi mắt cậu trong bóng tối.

“Nhớ tôi không?”Hết chương thứ mười tám

___Hoàn chính văn___

(Khum có phiên ngoại đâu hihi)

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.