(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chờ đại đội trưởng phân chia nhiệm vụ xong, mẹ Cố kéo tay Khương Minh Trà sang một bên: “Đừng nghe mấy người đó nói bậy, chuyện sáng nay thím cũng biết, cháu… Ai, không nói về chuyện xấu hổ này nữa, thím chỉ muốn nói với cháu như thế, đừng nghĩ quá nhiều.”
Mẹ Cố nhận ra từ hôm qua, giữa con trai cả nhà và Minh Trà có vài chuyện dính dáng đến nhau.
Nếu một người đàn ông không thích cô gái đó, sao lại phải cố tình đến trước mặt cô, lớn tiếng khẳng định mình không thích đàn ông?
Dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết, không thể như vậy được!
Vì vậy, mẹ Cố biết giữa hai người này chắc chắn có điều gì đó.
Nhưng không thể nóng vội, cứ để bọn họ phát triển tình cảm tự nhiên.
Dục tốc bất đạt, dưa xanh hái không ngọt!
Khương Minh Trà không biết tâm tư của mẹ Cố, chỉ thấy mẹ thật tốt bụng.
“Vâng ạ, cháu cảm ơn thím Cố.”
“Ôi dào! Người một nhà thì cần gì phải khách sáo chứ!”
Trong năm, việc cày bừa vào mùa xuân rất bận rộn, chỉ sau vụ gặt mùa hè, chưa nói được hai câu, Khương Minh Trà đã phải theo mẹ Cố đi cấy mạ.
Dù từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, nhưng đây là lần đầu tiên Khương Minh Trà làm công việc này.
May mà cô học nhanh, mẹ Cố lại chu đáo, làm gì cũng dẫn cô theo, chẳng bao lâu tay nghề của cô đã tốt hơn.
Đầu óc cô cũng thông minh, sáng sớm dậy được uống linh tuyền, thể lực và tinh thần cũng tốt, không biết từ lúc nào, cô đã làm tốt hơn hẳn phân nửa phụ nữ ở đây!
Khương Minh Trà không khỏi tự mãn.
Năng lực thích ứng của cô vẫn tốt như xưa.
Nhưng chưa kịp tự mãn lâu, cô nghe thấy một bà thím nào đó thì thầm với người khác sau lưng:
“Còn khỏe như vậy sao, xem ra Tứ Diễn đúng là không được rồi!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");