Thanh Xuân Có Nhau!

Chương 49: Đầu thai nhầm




Tiêu Ninh trợn mắt "Diễn biến thế này cũng nhanh quá đấy!" Nhưng cậu ấy lại càng thích một Đỗ Khả Nhi thẳng thắn như vậy hơn, Đỗ Khả Nhi dịu dàng như thế này, thi thoảng thể hiện một hai lần còn được, chứ nhiều hơn thì quả thực khiến cậu ấy cảm thấy rất không quen, cũng không có phúc hưởng thụ!

"Chẳng lẽ mình có khuynh hướng thích ngược ư? Vậy thì không nên chút nào!" - Tiêu Ninh tiêu cực suy đoán

Tuy rằng đã giải quyết mọi chuyện êm đẹp nhưng đối với vấn đề bỗng dưng lại thất thân này, Tiêu Ninh vẫn cảm thấy hơi ấm ức. Cậu ta thở dài, cảm thán nói: “Không ngờ rằng tấm thân trong trắng anh đây gìn giữ hai mươi năm lại mất đi như vậy… quả thực là tạo hóa trêu người mà!” 

Đỗ Khả Nhi liếc cậu ấy một cái, lạnh giọng hỏi: “Cho nên anh hối hận?” 

“Không có!” - Tiêu Ninh lắc đầu liên tục, cười xòa: “Anh nào dám chứ!” 

“Hừ!” - Đỗ Khả Nhi hừ lạnh: “Như vậy còn được!” 

Hai người cứ yên lặng như vậy, Tiêu Ninh lén nhìn Đỗ Khả Nhi vài lần, nghĩ đến lời nói của Sở Nam lại không yên lòng, cười ngại ngùng: “Ý của anh là… đêm qua uống nhiều quá… chẳng nhớ được gì cả… cũng không có cảm giác gì… như vậy… không được hay cho lắm…” 

“Cho nên?” - Đỗ Khả Nhi liếc cậu ta một cái, không biểu lộ gì. 

“Cho nên…” - Tiêu Ninh lúng túng xoa xoa tay, lấy lòng nói: “Hay là… chúng ta ôn lại chuyện hôm qua lần nữa nhé?” 

“Không!” - Giờ Đỗ Khả Nhi mới hiểu được ý đồ của Tiêu Ninh, mặt cô đỏ lên, quả quyết lắc đầu từ chối: “Anh nhanh quá…” 

“Nhanh?” - Tiêu Ninh tức giận, giống như đang phải chịu một sự nhục nhã vô cùng, phản bác lại: “Đó là do anh uống nhiều thôi em biết không? Em có thể sỉ nhục nhân cách nhưng tuyệt đối không được sỉ nhục năng lực của anh! Để anh đây chứng minh cho em xem!” 

Lời còn chưa dứt, Tiêu Ninh đã chồm đến như một con hổ đói vồ mồi. 

“Á!” - Đỗ Khả Nhi hoảng hốt hét lên, muốn tránh ra. Nhưng dù cho tính cách của cô có mạnh mẽ thế nào thì cuối cùng cũng vẫn là nữ sinh, sao có thể đọ được với sức lực của một con sói như Tiêu Ninh. Huống chi đây còn là một con sói đang đói sắc… Cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận. 

Cùng lúc đó, trong ký túc xá nam sinh, có một nhóm người cũng đang lo lắng chờ đợi tin tức bên phía Tiêu Ninh. Tất nhiên, trong những người này chỉ có mỗi Bạch Mộc là thật tâm lo lắng cho cậu ấy, những người còn lại thì chỉ theo để hóng tin tức mà thôi. 

“Đúng rồi!” - Đợi một lúc lâu mà vẫn không có kết quả, Tạ Minh Tường mất hết kiên nhẫn, đột nhiên anh ta nghĩ đến cái gì đó, vội lấy điện thoại ra gọi cho Lãnh Hân Hân: “Mình phải nhanh báo tin tức này cho mấy người Lãnh Hân Hân mới được!” 

Bạch Mộc định ngăn lại nhưng đã không kịp nữa rồi. Thôi bỏ đi, dù sao sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biết. 

Sau khi điện thoại được kết nối, Tạ Minh Tường vội vàng lên tiếng: “Hân Hân à! Anh nói cho em biết một chuyện lớn này.” 

“Chuyện lớn gì?” - Lãnh Hân Hân cũng cảm thấy hứng thú. 

“Đêm qua, Tiêu Ninh và Đỗ Khả Nhi ngủ với nhau!” - Nói xong, Tạ Minh Tường cảm thấy vô cùng phấn khích. 

Ở đầu bên kia điện thoại dường như im lặng mất vài giây, sau đó mới truyền đến giọng nói đầy vẻ khó tin của Lãnh Hân Hân: “Hả? Thật hay giả? Không thể nào?” 

“Sao lại không thể!” - Tạ Minh Tường nói: “Vừa rồi Tiêu Ninh gọi điện cho bọn anh đã gọi nói như vậy, chắc chắn 100% đó!” 

“Thật à?” - Lãnh Hân Hân cũng cảm thấy phấn khích, nói: “Anh kể lại chi tiết cho em nghe xem nào!” 

“Hay là em đến phòng đàn đi! Tất cả chúng ta cùng đến đó!” - Tạ Minh Tường đề nghị: “Những chuyện như thế này nói qua điện thoại không rõ đâu!” 

“Được!” - Lãnh Hân Hân gật đầu đồng ý. 

Cúp điện thoại, đột nhiên Lãnh Hân Hân nghĩ đến cái gì đó, nhìn về phía Đường Hân Uyển: “ Hân Uyển, có phải cậu đã biết chuyện giữa Tiêu Ninh và Khả Nhi rồi không?” 

“Ơ…” - Đường Hân Uyển lúng túng gật đầu. 

“Thôi bỏ đi…” - Lãnh Hân Hân xua xua tay, cũng không tức giận. Cô ấy hiểu tính tình của Đường Hân Uyển, biết Đường Hân Uyển cũng không cố ý giấu giếm bọn họ. 

Nhóm người chuẩn bị một chút rồi kéo nhau đến phòng đàn. Nhưng vì phòng đàn của Bạch Mộc đã bị đồ ăn vặt của Tiểu Bàn Tử chiếm phần lớn không gian nên mọi người chỉ có thể đi đến phòng đàn khác. 

Vừa đặt mông ngồi xuống ghế, Lãnh Hân Hân đã vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” 

“Đợi chút đã!” - Tạ Minh Tường còn chưa kịp đáp lời, Sở Nam đã vội lên tiếng cắt đứt, sau đó bước ra khỏi phòng đàn. Trong lúc mọi người còn đang ngạc nhiên, Tiểu Bàn Tử đã mang theo một đống đồ ăn vặt quay lại, đặt xuống trước mặt bọn họ: “Nghe kể chuyện phải có dáng vẻ của nghe kể chuyện, không có đồ ăn vặt thì nghe gì được chứ? Đến đây nào, mọi người đừng khách sáo nhé!” 

“…” - Mọi người hoàn toàn cạn lời. 

Cả đám mỗi người ôm một túi đồ ăn vặt, vui vẻ ngồi xuống, thảo luận chuyện của Đỗ Khả Nhi và Tiêu Ninh. 

Nhưng thời gian trôi qua, bọn họ lại bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng, vì hai người đó vẫn chưa truyền tin gì về. Tiếng nói của mọi người cũng thưa dần, không ai còn tâm trạng trò chuyện nữa mà chỉ ngồi tại chỗ chờ tin tức mới nhất… Chỉ có đống túi đựng đồ ăn vặt nằm la liệt trên đất là phản ánh lại những gì vừa phát sinh, và cả... “sức chiến đấu” kinh người của bọn họ… 

---

Hai tiếng trôi qua, cuối cùng Tiêu Ninh cũng chấm dứt “hiệp đấu”, nhìn Đỗ Khả Nhi đang nép người bên cạnh mình. Lần đầu tiên Tiêu Ninh cảm nhận được một sự tự hào khó diễn tả, cậu ấy nhếch môi, cười đắc ý: “Thấy thế nào hả? Cũng không tệ lắm đúng không?” 

“Ừm…” - Đỗ Khả Nhi dùng giọng mũi tỏ vẻ tán thành. 

Lại qua một lúc nữa, đột nhiên Tiêu Ninh nhớ đến đám người Tạ Minh Tường còn đang chờ tin tức của mình, vội vàng nhìn đồng hồ, phát hiện đã gần đến trưa: "Đáng chết, sao mình lại quên mất cả giờ giấc thế này?" 

Tiêu Ninh nhìn Đỗ Khả Nhi, dò hỏi: “Giờ không còn sớm nữa, chúng ta về trường nhé?” 

“Ừ!” - Đỗ Khả Nhi gật đầu. 

Tiêu Ninh mặc quần áo xong, nhìn thấy Đỗ Khả Nhi vẫn chưa có bất kỳ động tác nào, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?” 

“Anh… xoay người sang chỗ khác đi…” - Đỗ Khả Nhi dùng giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu đề nghị. 

Tiêu Ninh bất đắc dĩ: “Đã như thế này rồi còn sợ anh nhìn thấy sao?” Nhưng vừa dứt lời, cậu ấy liền bắt gặp ngay ánh mắt như muốn giết người của Đỗ Khả Nhi, vội vàng ngậm miệng lại không nói nữa, biết điều xoay người sang chỗ khác: “Được… anh không nhìn là được chứ gì?” 

Lúc này Đỗ Khả Nhi mới hạ cơn tức, cảm thấy yên lòng. 

Nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh mặc quần áo, trái tim Tiêu Ninh lại cảm thấy ngứa ngáy, cơ thể dần có phản ứng. Nhưng vì suy xét đến vấn đề thời gian, cuối cùng Tiêu Ninh vẫn cố kìm nén ý nghĩ của bản thân "Bỏ đi, còn nhiều cơ hội mà!"

Hai người đã chuẩn bị xong hết, vừa định rời đi thì đột nhiên Tiêu Ninh nhớ đến cái gì đó, vội vàng chạy về, cuốn ga giường lại, cười nói: “Đây chính là vật minh chứng cho tình yêu của chúng ta! Anh phải cất nó thật kỹ!” 

Mặt Đỗ Khả Nhi đỏ lên, tức giận nói: “Có phải anh đầu thai nhầm rồi không? Cứ như phụ nữ vậy!” 

“Ừ! Là hai chúng ta cùng đầu thai nhầm! Đổi cho nhau là được.” - Tiêu Ninh không quay đầu lại, đáp lời. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.