Thanh Xuân Có Nhau!

Chương 15: Phỏng vấn




"Cậu nghĩ hay đấy!" - Tiêu Ninh khuyên bảo với vẻ cay đắng: "Cậu nghĩ người ta gọi điện là để tìm cậu sao? Chỉ e người ta có dụng ý khác thôi! Cậu thì cao tay nhất cũng chỉ là người liên lạc thôi!" Nói xong, Tiêu Ninh chỉ vào hai người Bạch Mộc và Tạ Minh Tường.

Về việc này, hai người họ chỉ biết gượng cười một cách cay đắng.

"Ừa... hình như là vậy!" - Sở Nam gãi gãi đầu và chợt bừng tỉnh.

"Ôi! Không ngờ mình đường đường là một vương tử hacker mà lại bị anh chàng này chơi một vố thế này, xem mình hack máy tính của cậu ta thế nào!" - Nghĩ đến việc lúc nãy, Tôn Dật Thành bỗng thấy căm giận trong lòng, bèn lôi máy tính ra bắt đầu hành động.

Sở Nam thực sự không đành thấy chủ top bị anh chàng này phục thù, bèn do dự bảo: “Như vậy không tốt sao? Thực ra bọn mình được làm quen với nhiều bạn gái cũng là một việc tốt đấy chứ! Không chừng bọn họ sẽ ngại khó rút lui, từ bỏ theo đuổi thằng Tạ rồi quay sang bọn mình cũng nên!”

Tiêu Ninh nói với giọng khinh rẻ: “Cậu có thôi đi không! Cậu thế này chẳng khác nào dọa đám con gái chạy mất dép cả…. hơn nữa chẳng phải cậu đang nhắm đến Tô Nhu sao? Nếu để cô ấy biết cậu có ý nghĩ này, thì cậu có muốn theo đuổi cô ấy cũng không thèm để ý!”

“Đúng rồi!” - Chàng béo ngay lập tức nghĩ đến mấu chốt vấn đề, chợt thốt lên: “Dám chơi khâm bọn mình ư? Không được để hắn quen tật xấu này! Nào, để tao giúp mày mở máy tính!”

“…”

Phải nói là kỹ thuật của tên Tôn Dật Thành này rất đỉnh, sau 30 phút cậu ấy nhìn vào một đống mã trên màn hình máy tính và mỉm cười tự hào: "Thành công rồi!"

“Nhanh vậy sao?” - Tiêu Ninh kinh ngạc, sau đó bèn đưa thẳng ngón tay cái lên tỏ ý khen Tôn Dật Thành: “Dật Thành, cậu không vào khoa công nghệ thông tin thì đúng là bỏ mất một nhân tài rồi!”

“Em cũng nghĩ vậy á! Tiếc là nhà em không cho tao học y!” - Tôn Dật Thành nói với vẻ bất lực: “Nếu em mà vào khoa công nghệ thông tin thì những thiên tài máy tính đó còn có đường sống không?”

“…”

Ở một góc nào đó của khuôn viên trường, một anh chàng nào đó nhìn vào chiếc máy tính đột nhiên màn hình xanh lè đã nghĩ rằng “Chuyện quái quỷ gì thế này? Lẽ nào tối qua khi mình xem phim thì bị dính virus rồi?”

Mặc dù Tôn Dật Thành hack máy tính của anh chàng này với tốc độ cực nhanh và niêm phong bài đăng, nhưng thông tin của bọn họ cũng bị một số người nhanh tay ghi chép lại rồi.

Trong khi đám người Sở Nam đang ồn ào, thì điện thoại của Bạch Mộc đột nhiên reo lên, mấy người bỗng chốc dừng lại rồi nhìn Bạch Mộc với vẻ nghi ngờ: "Là Đường Hân Uyển gọi ư?"

Bạch Mộc lắc đầu: “Số điện thoại lạ.”

Tối qua lúc ăn cơm toàn bộ mấy người của 2 khoa bọn họ đã trao đổi số điện thoại cho nhau, nên Bạch Mộc biết rất rõ đây không phải là số của bất cứ ai mấy người bọn họ. 

Đám người Sở Nam vẫn nói mập mờ: “Vậy thì chính là người theo đuổi ngưỡng mộ anh nên mới gọi!”

Tiêu Ninh hỏi với vẻ hoài nghi: “Ai cũng biết cậu có bạn gái rồi mà vẫn còn gọi điện đến, xem ra cô gái này can đảm thật! Nhanh bắt máy đi, để bọn tớ xem thử cô gái này là ai!”

Bạch Mộc chẳng nói lời nào "Gì mà mình đã có bạn gái chứ?" Nhưng sự việc này đã không thể giải thích rõ ràng được nữa rồi, Bạch Mộc cũng chẳng muốn giải thích nữa.

“Alo, xin chào, cho hỏi là ai vậy ạ?” - Bạch Mộc nhận cuộc gọi.

“Xin hỏi cậu có phải là Bạch Mộc khoa nghệ thuật không ạ?”

Quả nhiên là con gái, đám người Sở Nam sáng mắt hẳn lên.

Bạch Mộc vẻ mặt lúng túng: “Vâng, xin hỏi bạn là...?”

“Mình là Trương Tử Hân, thuộc nhóm kế hoạch bộ phận tin tức của trường.” - Bạn nữ ở đầu dây bên kia tự giới thiệu: “Chuyện là thế này, chúng mình gọi cho bạn mục đích là muốn hỏi xem gần đây bạn có thời gian rảnh không? Chúng mình muốn phỏng vấn bạn…”

Bạch Mộc cũng đờ người ra: “Phỏng vấn mình để làm gì vậy?”“Phỏng vấn?” - Đám người Sở Nam ngơ ngác nhìn nhau.

Trương Tử Hân giải thích: “Là thế này, chúng mình nhìn thấy bài viết liên quan đến bạn trên diễn đàn nên rất có hứng thú về chuyện của các bạn. Gần đây bộ phân tin tức của trường chúng mình đang bình chọn cho 10 cặp đôi đẹp nhất, hai bạn rất hợp với tiêu chuẩn của chúng mình. Sau khi bàn bạc thì chúng mình đã quyết định sẽ tiến hành một cuộc phỏng vấn đối với hai bạn và việc này cũng có thể giúp chúng mình quảng bá.”

“Được đấy anh! Giờ đã gây chấn động đến cả bộ phận tin tức của trường rồi, lần này anh đã thực sự trở thành nhân vật hot của trường rồi!” - Bạch Mộc vẫn chưa nói gì thì đám người Sở Nam đã phấn khích lên trước.

“…” - Bạch Mộc phát hoảng bởi ánh mắt nhìn đầy vẻ tinh quái của đám người Sở Nam, bèn vội giải thích: “Bọn mình thực sự không phải là cặp đôi đang yêu, các bạn hiểu lầm rồi!”

Nhưng Trương Tử Hân không tin: “Bức ảnh hai bạn kề vai đi về bên nhau đều đã lan truyền khắp cả trường rồi, bạn còn biện minh gì nữa chứ?”

“Bọn mình thực sự không phải…” - Bạch Mộc càng giải thích, vẻ mặt càng tái nhợt hẳn ra.

“Mình hiểu rồi…” - Trương Tử Hân nói: “... Hai bạn không muốn để người khác biết chuyện đúng không? Nhưng im lặng cũng phải xem thời điểm, tình hình hiện giờ hai bạn thực sự không thể im lặng được nữa rồi!”

“Hơn nữa bạn thử nghĩ xem, làm một cuộc phỏng vấn cũng chẳng có vấn đề gì lớn đối với hai bạn cả. Đợi sau này các bạn tốt nghiệp kết hôn sinh con xong, nghĩ lại sự việc hiện giờ, thì chắc chắn sẽ lãng mạn lắm đấy!” - Trương Tử Hân thuyết phục tận tình thuyết phục. 

“…”

Thấy cô ấy càng nói càng dài dòng, Bạch Mộc vội tìm cớ để gác máy.

Từ đầu đến cuối, Tạ Minh Tường cứ ngồi ở cạnh bên và không nói gì nhưng trong lòng thì lại rất vui sướng, những việc này kết hợp lại với nhau thì sẽ càng có lợi cho kế hoạch tiếp theo của cậu ấy! "Hihi, Bạch Mộc, anh nhất định phải đưa hai người sát lại gần nhau!"

Lần này, đám người Sở Nam không trêu Bạch Mộc nữa, chỉ là ánh mắt đầy vẻ mập mờ đó lại khiến anh ấy cảm thấy khó chịu, bèn vội chuyển chủ đề: "Nè anh Tạ, thế khi nào thì khoa bọn mình bắt đầu học vậy?"

Nghe hỏi thế nên Tạ Minh Tường cũng để cho anh ấy một đường né, vì dù sao hăng quá cũng hóa dở: “Anh vẫn chưa nhận được thông báo, mà chắc là ngày mai đấy! Chiều nay sắp xếp trước đi, ngày mai chắc học chính thức rồi.”

Sở Nam ngay lập tức bị thu hút bởi đề tài của hai người, bèn vội hỏi: “Ấy, vậy bọn mình không cần học quân sự à?”

Tạ Minh Tường cười giải thích: “Hai khoa bọn mình gộp lại tổng cũng chỉ 10 người, cơ bản là không cần thiết phải học quân sự, mà trường cũng sẽ không bỏ phí công sức để phân thầy dạy cho bọn mình đâu.”

Sở Nam thở phào nhẹ nhõm: “Không học quân sự là tốt nhất, tao sợ phải chạy 50m.”

Tiêu Ninh không nén được cũng chen vào: “Cũng đúng thôi, cậu béo thế chắc cũng chạy không nổi đâu!”

“…”

Phòng tin tức của trường.

Nghe giọng điệu với vẻ bận rộn trên điện thoại, Trương Tử Hân chợt tức giận đóng sầm điện thoại lại, rồi nhìn sang bạn nam ở bên cạnh: "Giờ phải làm thế nào anh nhỉ? Bạch Mộc không chịu nhận lời phỏng phần của chúng ta rồi, xem ra bản thảo lần này phải tìm người khác rồi!"

Bạn nam đứng cạnh Trương Tử Hân này chính là trưởng bộ phận tin tức của trường, nghe nói bèn lắc đầu bảo: "Không được, không thể tìm người khác! Mấy hôm nay Bạch Mộc và Đường Hân Uyển đang trở nên nổi tiếng, chỉ có mời được hai người họ đến thì bản thảo lần này của chúng ta mới có thể thu hút được sự chú ý của đông đảo mọi người. Bộ phận tin tức của trường mình đã lâu rồi không xuất hiện trạng thái cao điểm thế này, nên lần này chắc chắn không thể bỏ qua cơ hội tốt này được!"

"Nhưng vấn đề là Bạch Mộc không đồng ý!"

"Bạch Mộc không nhận lời thì gọi cho cô ấy đi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.