Thanh Mai Sự

Chương 16




Đảo mắt đã là trừ tịch.

Bùi phu nhân vừa vào nhà liền vội chạy đi, phân phó hạ nhân ra đầu ngõ làm thịt gà rồi cất hết toàn bộ dao kéo, cuối năm không nên nhìn thấy những thứ sắc bén không may này. Tiểu viện đại viện được quét tước sạch sẽ đều giăng đèn, ngay cả dây pháo đỏ rực cũng đã chuẩn bị, treo thành xâu dài dưới mái đông sương.

Tranh ông Táo bị bạc màu cũng đã đổi tấm mới, lư hương dùng tế thần tế tổ đều mua loại thượng hạng, sau đó được cung cung kính kính đặt trước linh vị tổ tiên, từng làn khói mong manh nghi ngút bốc lên.

Triều đình đã sớm cho nghỉ Tết, Bùi đại nhân liền có thể đích thân chỉ huy bày bàn cúng thiên địa, treo câu đối, dán môn thần… Toàn phủ trên dưới đều bận rộn náo nhiệt.

Bùi Nhược Ngu rúc trong phòng đọc sách, đọc một hồi lại đâm ra tâm phiền ý loạn, ngồi không yên bèn chạy đến bên cửa sổ xem tuyết đã tan chưa. Tiểu nha hoàn đang cầm chổi lông gà phủi bụi cười khúc khích, “Thiếu gia, trên phố Thịnh Hoa đang có một đội múa rồng, nghe họ nói náo nhiệt lắm, sao cậu không đi xem?”

Bùi Nhược Ngu như có chút đăm chiêu, lại ngồi về chỗ cũ, chống trán tiếp tục đọc sách thánh hiền của hắn.

Tô Diên Trạch a Tô Diên Trạch, Bùi Nhược Ngu nhíu mày, hắn không ở đây mình ngay cả sách cũng đọc không vô, thật đúng là kỳ quái a kỳ quái.

“Trạch Nhi năm nay lại cao thêm rồi.”

Tô Diên Trạch đang ngồi trong nhà ở Tô Châu bên bàn cơm tất niên, Tô phụ rốt cuộc cũng từ ngoài trở về trước trừ tịch, việc đầu tiên làm chính là kéo Tô Diên Trạch nhìn trái nhìn phải trông trên trông dưới, khiến nhị nương hắn vốn lòng đầy vui mừng lại hụt hẫng đứng một bên, nàng chỉ biết trầm mặt bồng đệ đệ chưa tới ba tuổi của Tô Diên Trạch.

“Hiệu buôn ở kinh thành sao rồi, Thường lão bản có nói gì với con không?”

“Ân,” Tô Diên Trạch suy nghĩ một chút, “Thường lão bản nói năm nay hồ lô bánh mứt bán chạy hơn năm rồi, còn hụt hàng nữa. Trái lại nhân sâm nhục quế hẩm hiu hơn, trong ngăn tủ còn một ít hàng tồn, con đã bảo bọn họ trước cuối năm hạ giá bán hết cho các hiệu dược.”

“Vậy xem ra năm sau vẫn phải đi Hoài Tây một chuyến mới được.” Tô phụ gật đầu, “Nhập thêm bánh mứt dự trữ cho bất cứ tình huống nào.”

Tô Diên Trạch vội lắc đầu, “Con lại nghĩ qua Tết cha nên phái người ra bắc, nhập đủ nhân sâm thượng hạng ở đông bắc về, nhất định sẽ bán chạy hơn cả bánh mứt.”

Tô phụ vừa định hỏi, nhị nương đã trợn mắt trước, “Uy Diên Trạch, ngươi mới ra ngoài có vài năm gặp qua được bao nhiêu người mà đã dám lên mặt với lão gia, vậy là không nên, nhân sâm đều là thứ quý hiếm, năm nay không bán được ngươi còn khăng khăng đòi nhập thêm, này không phải là tự đập bảng hiệu của mình sao?”

Tô Diên Trạch mỉm cười không nói nữa, nhưng lại vừa vặn khơi gợi hứng thú của Tô phụ, “Không sao, Trạch Nhi cứ nói tiếp.”

Tô Diên Trạch bèn buông đũa, “Hiện tại nhân sâm trong điếm đều là tàn sâm, hàng tốt không giữ được lâu, đầu xuân ấm áp những tua rễ toàn bộ đều héo hết, trong nhà hầu như trống không; còn bánh mứt để lâu không cứng, trái lại giữ được một thời gian, năm nay đã mua nhiều, sang năm còn nhập thêm nữa e rằng sẽ không ai mua.”

Tô phụ nghe xong cười sảng khoái, “Không sai không sai, suy tính rất chu đáo, qua Tết con quay lại kinh thành, hiệu buôn này giao cho con quản lý, cứ làm theo ý của con là được.”

Tô Diên Trạch vội gật đầu thưa vâng, nhìn ánh mắt như hai cái dùi của nhị nương hung mãnh đâm tới, hắn khẽ nghiêng người né tránh, quay sang xoa đầu tiểu đệ đệ vẻ mặt ngây thơ ngồi bên cạnh ôn nhu cười nói: “Muốn ăn gì nào? —— Không đủ ca ca gắp cho đệ.”

Chính giữa bàn bày một đĩa táo dán chữ phúc, sáng lên dưới ánh đèn mang ảo giác như làm từ pha lê. Họ hàng thân thích ngồi một vòng lớn quanh bàn, lôi những chuyện lặt vặt từ đầu năm tới cuối năm kể đi kể lại, trong phòng còn lườn lờ khói than ấm áp, đêm trừ tịch trong an tường lại mơ hồ lộ ra chút rung động không an phận, trỗi dậy vô hạn mặc cho tiếng hoan hô cười đùa chồng chất.

Từ giờ bắt đầu đón giao thừa, Bùi Nhược Ngu vùi đầu xem sách cả ngày đến hiện tại có chút mệt mỏi, uống được hai chén đã bắt đầu mơ mơ màng màng buồn ngủ, hắn nhìn những quả táo đỏ to tròn trên bàn đến xuất thần, vỏ quả bình an như trong suốt lấp lánh bị mục quang hắn nghiền một hồi chỉ còn lại hai màu.

Đỏ và vàng.

Đó là vào trừ tịch năm ngoái, từ sau khi đi Lê Châu về Bùi Nhược Ngu vẫn luôn bám lấy Tô Diên Trạch không cho hắn đi, cho nên chút phong hàn của Tô Diên Trạch bị Bùi Nhược Ngu phóng đại lên mấy trăm lần để từ đó đạt được mục đích vô sỉ có thể giữ hắn ở lại kinh thành cùng mình ăn Tết.

“Màu đỏ và màu vàng, toàn thân đều là lông,” Bùi Nhược Ngu suy nghĩ một hồi, “Bộ dạng có lẽ không khác lắm so với con sư tử vẽ trong phòng trưa nay.”

“Nói nhảm.” Tô Diên Trạch không tin, “Cứ như ngươi đã gặp qua rồi không bằng.”

“Ngươi không tin?” Rõ ràng là ăn nói lung tung, kéo hắn chạy vào trong viện, “Ta dẫn ngươi đi tìm.”

Niên thú, dã thú hung mãnh mang theo khí tức may mắn, có lẽ có bộ bờm hoa lệ cùng vảy rồng vàng óng, đang lẳng lặng ẩn nấp ở một nơi u tối trong đêm trừ tịch, đợi đến giữa khuya liền ngẩng đầu vẫy đuôi đi qua trước cửa từng nhà, thấy nhà nào đèn không sáng pháo không vang sẽ ngoạm lấy tiểu hài tử nhà đó tha đi.

“Nó thích tha những hài tử xinh đẹp như ngươi.” Bùi Nhược Ngu vừa nói vừa kéo Tô Diên Trạch vào trong một khu đất tối tăm, cũng vừa có tuyết rơi, trên mặt đất mơ hồ ánh lên chút màu lam xám, dãy mái ngói thẳng tắp thi thoảng có chỗ cong lên, tàng cây bên trên phủ những cái bóng âm trầm không gì bằng, lam xám biến thành lam sẫm, từ từ che phủ từng bước chân của họ.

Tô Diên Trạch tim đánh thình thịch, hắn níu chặt Bùi Nhược Ngu, “Quay về thôi, không muốn xem nữa.”

“Sắp đến rồi, sắp đến rồi.” Bùi Nhược Ngu gắt gao nắm tay hắn, vòng mấy vòng chạy tới tiểu viện ở góc đông nam, đó là hồ Tiểu Hoa, không lớn không nhỏ, chỉnh tề một khoảng đất trống, vào mùa hạ ve trốn trên cây ở đây là nhiều nhất, kêu ra rả khiến người tâm mãn ý túc.

“Là tâm phiền ý loạn.” Tô Diên Trạch còn nhớ lúc đó hóng mát mình đã sửa lời hắn.

“Ngươi đợi ta một lát.” Bùi Nhược Ngu bỗng nhiên buông Tô Diên Trạch ra, hắn mặc áo choàng nhung mịn màu lam khổng tước, chớp mắt đã lẫn vào bóng tối không nhìn thấy nữa —— trên đầu là bầu trời âm u, rũ xuống biến

thành màn đêm thuần tịnh, kéo dài đến dưới chân gần như không có lấy một tia sáng, Tô Diên Trạch thoáng rùng mình.

“Bùi Nhược Ngu?” Hắn nghe thấy bên kia có tiếng chân đát đát đi qua, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, đành gọi một lần nữa, “Bùi Nhược Ngu ngươi đang làm gì vậy?”

Đợi một hồi vẫn không ai trả lời, Tô Diên Trạch cất bước định đi, ngay lúc quay đầu tay lại bị nắm lấy, tiếp đó chính là đôi mắt tràn ngập nét cười của Bùi Nhược Ngu.

“Ngươi…”

Lời nói bị một mạt hỏa quang ấm áp ngăn lại, Tô Diên Trạch ngẩn ngơ nhìn khối pháo trong tay hắn, mang theo tiếng tách tách cực khẽ cẩn thận mà hoan khoái bùng nổ.

Bùi Nhược Ngu mỉm cười, kéo hắn xoay qua, đằng sau đúng lúc bắn ra quang hoa vạn trượng.

Thời gian như ngừng lại. Từng đóa hỏa hoa lớn vàng óng ánh nở rộ trên không, vẽ nên đường cong ưu mỹ rồi mảnh dần trong làn khói lượn lờ, cuối cùng chìm vào bóng đêm sâu thẳm như biển cả, lại dệt nên một tấm lưới sáng lóa.

Lưu quang tứ tán.

Tô Diên Trạch ngẩng đầu ngắm nhìn, khuôn mặt bị ánh đến sáng lên, nhìn pháo hoa từ nở rộ, bùng nổ, rồi tan biến, đến khi hết thảy đều trở lại yên tĩnh, toàn bộ quá trình kia từ mắt truyền xuống ngực, như lấp đầy cõi lòng.

“Thế nào?” Bùi Nhược Ngu từ sau lưng ghé sát bên tai, “Có đẹp không?”

“Đẹp,” Tô Diên Trạch gật đầu, “Rất đẹp.”

Bùi Nhược Ngu đang định cười to, nhưng đột nhiên ôm hắn.

“… Nhanh lên nhanh lên ~ ngươi nhìn trên trời kìa! Chú ý chú ý!”

Tô Diên Trạch nhìn theo hướng hắn chỉ, hỏa quang vừa xông lên đang thong thả phát tán, giữa trời đêm triển khai thành một chữ, tuy có hơi cong vẹo, nhưng tốt xấu gì cũng nhận ra được là chữ Tô; ngay sau đó chữ thứ hai cũng triển khai theo, chính là chữ Diên.

Tô Diên Trạch sửng sốt, niềm vui bất ngờ lấn át cả cảm giác mới mẻ, hắn nhất thời không kịp phản ứng, chỉ ngẩn ngơ nhìn bầu trời —— Nhưng mãi cho đến khi mây khói trên trời đều tan hết cũng không đợi được chữ thứ ba đáng lẽ nên xuất hiện.

Bốn bề một lần nữa trở về với bóng tối, hai người trầm mặc một hồi, Bùi Nhược Ngu nửa xấu hổ nửa tức giận giậm chân một cái định bước qua xem, “Không nể mặt gì hết, còn thiếu có một chữ a, sao lại không nổ nữa?”

Tô Diên Trạch cười ha ha, vội níu hắn lại: “Ngươi xem ngươi cũng đã phóng đi hai chữ, chữ cuối cùng…” Nháy mắt trên mặt đã có sắc quang ửng đỏ lưu chuyển, “Giữ lại cho riêng mình đi.”

Bùi Nhược Ngu nghe ra ý tứ của hắn, vui mừng quá đỗi nhào tới định ôm hắn, Tô Diên Trạch lại một phen đẩy ra, “Niên thú đâu?”

“A?”

“Ngươi nói chỉ cần ta ở lại ăn Tết thì ngay đêm trừ tịch sẽ dẫn ta đi xem niên thú —— vậy niên thú đâu?” Tô Diên Trạch không chịu buông tha, khẩu khí thản nhiên tự đắc như thiếu nợ phải trả tiền, “Pháo hoa gì đó là ngươi tự nguyện cho ta xem,” Tô Diên Trạch cười tủm tỉm không chút lưu tình phá vỡ bầu không khí, xòe tay với hắn, “Đừng hòng chống chế.”

“Niên thú… chạy đi… tha tiểu hài tử rồi…” Bùi Nhược Ngu gãi gãi đầu, đỏ từ mặt đến tận cổ.

Tô Diên Trạch buồn cười nhìn hắn, “Không phải ngươi nói nó sẽ tha ta đi…” Thanh âm đột nhiên bị một tiếng nổ vang dội như sấm sét lấn át, hắn ôm miệng, ngây dại nhìn ánh vàng rực rỡ bay lên ngay trước mắt, bóng đêm bị bức liên tiếp thoái lui, nhất thời còn sáng hơn ban ngày.

Tiếng nổ đó tựa hồ vừa vang lên bên tai, Tô Diên Trạch cả người run lên, mở mắt.

Thì ra vẫn còn ngồi trên ghế nhà mình, đón giao thừa đón đến ngủ thiếp đi, cho dù niên thú có tới cũng không hay biết. Tô Diên Trạch ngáp dài một hơi.

Thế nhưng cư nhiên lại mơ về năm ngoái.

Pháo trúc mang chữ Trạch chậm chạp không chút động tĩnh kia trớ trêu thay lại nổ vang ngay lúc không cần thiết nhất —— Là nổ vang, như sấm sét chấn động đến mức cây cỏ bốn phía rung ba phát, đợi Bùi đại nhân Bùi phu nhân thống lĩnh binh đoàn gia đinh nha hoàn mang theo đèn lồng hối hả chạy tới, phát hiện Bùi Nhược Ngu gắt gao áp trên người Tô Diên Trạch, bảo hộ người dưới thân kín không kẽ hở, hai người đều đã ngất đi, khó khăn lắm mới tách họ ra nhưng phát hiện Bùi Nhược Ngu mặt đầy máu.

Bùi phu nhân phịch một tiếng xỉu tại chỗ.

—— Đây đều là sau khi Tô Diên Trạch tỉnh lại người khác kể cho hắn biết, Tô Diên Trạch lắc đầu thở dài, lúc trò chuyện với người nọ thì nói ai bảo hắn chơi gì không chơi đi chơi với thứ này, đáng kiếp a đáng kiếp. Quay mặt đi liền nhíu mày, nhẹ nhàng sờ lên vết thương nhỏ trên khuôn mặt mi thanh mục lãng của Bùi Nhược Ngu.

“Còn đau không?”

Đúng là tên ngốc.

Tô Diên Trạch từ trên ghế đứng lên, trước khi hắn về Tô Châu có đến Đàn Hương tự một lần nữa, lời của lão hòa thượng kia vẫn còn quanh quẩn trong lòng.

Lão nói Bùi Nhược Ngu có vận làm quan nhưng không có phúc làm quan, mà mình chính là người nâng vận khí hắn cũng cản trở phúc khí hắn, một cái là then chốt, một cái là bước ngoặt, vừa bi vừa hỉ cùng tồn tại ở nơi đó.

“Thành công, do công tử; thất bại, cũng do công tử.” Lão hòa thượng cười đến đạm nhiên.

Tô Diên Trạch đi tới trước cửa, mây trên trời không biết đã tan từ lúc nào, mơ mơ hồ hồ sáng vài ngôi sao, khi gần khi xa lơ lửng nơi chân trời.

Vậy thì cứ quay về, ít nhất cũng phải bồi hắn thi Đình, chuyện đâu còn có đó.

“Thật ra ta chính là niên thú, ngươi còn có thể chạy thoát sao?” Bùi Nhược Ngu đắp thuốc đầy mặt nắm lấy tay hắn chớp chớp mắt.

Tô Diên Trạch mỉm cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.