Tháng Năm Yên Bình

Chương 8: Takoyaki




Editor: Hoa Mặt Trời

Kỳ thực lúc Nhạc Khuynh bỏ nhà đi vào năm lớp mười và chuyển đến sống ở khu phố Vân Thành này mà không nói một lời nào, Nhạc Thịnh cũng đã đến tìm anh một lần.

Đầu hè thời tiết thật oi bức, tiếng ve kêu râm ran, ồn ào.

Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, trường cấp ba cho bọn họ nửa buổi chiều tự do sinh hoạt.

Hầu như tất cả học sinh đều vui vẻ nhảy cẩng lên hoan hô mà bỏ chạy hết, Phán Hoa thì chạy đến bệnh viện thú cưng để chăm sóc con Shiba tên là “Tiểu Bát.”, khuôn viên rộng lớn bỗng chốc trở nên trống rống. Hạ Minh Thâm và Nhạc Khuynh không có gì để làm nên họ quay trở lại lớp tự học, đợi đến tối tới đại học C để ăn cơm.

Món sườn xào chua ngọt ở căn tin, miếng sườn béo mềm được rưới nước sốt chua ngọt, mua một được hai, kèm theo một phần bò viên và một dĩa cải thảo, giá cả rất phải chăng.

Bọn họ quen biết nhau còn chưa tới nửa tháng, tình cờ trở thành bạn cùng phòng, sau khi khai giảng lại tình cờ được sắp xếp ngồi chung bàn nhưng vẫn không thể nói với nhau mấy câu. Hạ Minh Thâm rất vui khi được kết bạn với Nhạc Khuynh nhưng trái ngược Nhạc Khuynh lại không có lất một chút cảm xúc, ngày nào cũng đeo tai nghe như thể nhắc nhở những người xung quang rằng – Tôi đang bận, không nghe thấy bạn, đừng có nói chuyện với tôi.

Hạ Minh Thâm không biết hắn đang lo lắng về điều gì, cũng không trêu chọc… mà cũng không dám chọc hắn.

Tất cả những gì cậu có thể làm là đưa Nhạc Khuynh đi tìm đồ ăn ba lần trong ngày, bởi vì theo như cậu quan sát, không ai có thể vừa nhai mà vừa phồng má biểu lộ vẻ mặt khó gần được, có thể nói đây là một cách tốt nhất để làm tăng mối quan hệ.

Tất nhiên trong phần lớn thời gian thì Nhạc Khuynh vẫn duy trì con người lạnh lùng đó.

…frtunamjrgarden.wordpress.com @onnatencho…

Chiều hôm ấy, Hạ Minh Thâm đang vật lộn với một cái đề đạo hàm, nhìn lên thấy thầy giáo lớp kế bên đi qua gõ cửa sổ hỏi vào trong lớp chỉ có lác đác mấy người: “Có bạn Nhạc Khuynh ở đây không?”

“Là em.” Thanh niên lạnh lùng boy bước ra khỏi thế giới của mình, tháo tai nghe và nói.

Khi Hạ Minh Thâm đang làm bài một mình, cậu luông thích tạo ra tiếng động, xoay bút, ngả nghiêng ghế hay làm bất cứ cái gì đó nếu không thì sẽ bứt rứt không chịu được. Nếu so sánh với Nhạc Thanh thì có thể nói là yên tĩnh tới mức như hòa tan vào không khí, một chai nước, một cái bút, một vài cuốn sách, hắn ta có thể ngồi yên lặng hết cả buổi chiều, khả năng tập trung cao độ đến mức đáng sợ.

“Thầy chủ nhiệm kêu em đến văn phòng gặp thầy ấy.” Giáo viên lớp bên cạnh nói.

Nhạc Khuynh đứng dậy đi theo.

Không ngờ đã hơn một tiếng trôi qua, căn tin đại học C cũng sắp tới giờ ăn tối mà hắn vẫn chưa quay lại.

Vừa mới khai giảng được một tuần, thậm chí còn chưa học chính thức, hơn nữa Nhạc Khuynh cũng không phải là cán bộ lớp, theo lý mà nói thầy chủ nhiệm cũng không có chuyện gì đề mà nói lâu như vậy. Hạ Minh Thâm cảm thấy có gì đó không ổn, nên cậu quyết định chép đại một câu hỏi và lấy cớ có câu cần hỏi để đến văn phòng xem thử.

Đi một mạch tới thẳng văn phòng, bình thường thì Hạ Minh Thâm sẽ gõ cửa nhưng lần này cậu hé mắt từ bên ngoài cửa sổ nhìn vào trước – cậu nhìn thấy hai bố con đang ngồi đối diện nhau ở bàn làm làm việc.

Nhạc Khuynh và bố cậu ấy thật sự trông rất giống nhau, lông mày rậm, đôi mắt to sâu thẳm và một đôi răng nanh nhỏ, bất cứ ai bắt gặp cả hai người họ trên đường sẽ không bao giờ nghi ngờ mối quan hệ máu mủ của họ. Tuy nhiên, Nhạc Thịnh đang miễn cưỡng cười rất mệt mỏi, bộ âu phục trên người mặc quá lâu đã bị nhăn nhúm, nụ cười lộ ra nồng nặc của một người trải đời trên giới kinh doanh, có hơi chút coi thường.

Về phía Nhạc Khuynh… Hắn căn bản không có chút biểu cảm gì,có vẻ như vẫn đang lắng nghe những điều người ở đối diện đang nói, ngay cả khi đã mất hết kiên nhẫn.

Đợi đến khi Nhạc Thịnh lại giở giọng gia đình ra một lần nữa, vừa ép buộc vừa dụ dỗ, vừa đấm vừa xoa nói xong một hời, rồi nhìn về phía con trai mình đầy mong đợi, Nhạc Khuynh ngồi ở phía đối diện mới bắt đầu có phản ứng.

“Dù bây giờ bố có nói gì đi nữa con cũng sẽ không đi cùng bố.”

“Con—” Nhạc Thịnh Tức giận đùng đùng đứng lên, Nhạc Khuynh lại đổ thêm dầu vào lửa: “Nếu như bố không muốn con phơi bày hết sự thật của mình thì bố đừng có quản con.”

“Oaaa ⊙∀⊙!” Hạ Minh Thâm đang đứng bên ngoài văn phòng vội vàng né sang một bên, nghĩ tới một vở drama gia đình ngay cả nghĩ cũng không muốn dính líu vào.

Cậu quay trở về thu dọn sách vở, mua thêm hai phần takoyaky rồi gửi tin nhắn cho Nhạc Khuynh, nghĩ chắc anh cũng sắp nói chuyện xong rồi.

Mười phút sau, cậu thiếu niên mặc đồng phục vừa đi ra khỏi cổng trường ngay lập tức nhìn thấy Hạ Minh Thâm đang ngồi vẫy tay bên bồn hoa, trên tay còn cầm một hộp bánh takoyaki nóng hổi.

Tâm trạng Nhạc Khuynh dường như tốt hơn một chút, cầm lấy hộp takoyaki ngồi xuống bên cạnh cậu.

Hạ Minh Thâm và Nhạc Khuynh từ từ cùng nhau thưởng thức đồ ăn, bánh bạch tuộc nóng hổi, ấm áp, dần xoa dịu sự buồn bực, chán ghét trong lòng, Hạ Minh Thâm có thể cảm giác được sự gai góc, cáu kỉnh khắp người anh dần dần biến mất.

Một lúc lâu sau, Nhạc Khuynh mới nói: “Xin lỗi, làm cậu ăn tối muộn.”

“Không sao, dù gì tôi cũng đang thèm mấy viên bạch tuộc này lâu rồi, tính là tối nay sẽ mua ăn.” Hạ Minh Thâm vỗ vỗ bả vai Nhạc Khuynh, vỗ một lúc chợt khựng lại nhớ tới anh không hề thích bất kỳ ai tự ý động chạm vào người nên vội vội vàng vàng rút tay về.

Hạ Minh Thâm không biết là Nhạc Khuynh có để ý tới hành động này của mình hay không mà sau khi ăn xong hộp takoyaki, Nhạc Khuynh mất tự nhiên đứng dậy khỏi bồn hoa, cúi xuống phủi bụi bẩn trên quần, cầm lấy cặp sách của mình nói: “Đi thôi.”

Hạ Minh Thâm nhạy bén bắt được tín hiệu tốt có chút ngốc nghếch của anh, bỗng nhận ra rằng hóa ra dòng sông băng lạnh lùng không bất cứ thứ gì có thể xuyên qua được lại có lúc tan chảy được, cậu suy nghĩ đứng sững người ra, khi định thần lại phát hiện mình không vì gì mà bất giác mỉm cười.

Sau sự việc ở lớp và văn phòng, Nhạc Khuynh đã biến mất trong một khoảng thời gian dài, nhưng chỉ vài tháng sau, anh lại xuất hiện mà vẫn không hề thay đổi ý định ban đầu của mình – Lần này, vừa quay trở lại anh đã trực tiếp khóa chặn luôn phòng 301 tòa 2 làm cho bọn họ trở tay không kịp.

Lúc này không có giao viên ở đây, Nhạc Khuynh đặt cặp sách xuống trước mặt Hạ Minh Thâm bình tĩnh kể lại quá khứ của mình với Nhạc Thịnh với giọng điệu đầy căm hận.

Cậu thiếu niên lúc đầu còn dùng lời lẽ đầy sắc bén của tuổi nổi loạn, lần thứ hai làm cho Nhạc Thịnh tức giận đến mức bỏ đi.

Sự lạnh lùng giữa Nhạc Khuynh và Nhạc Thịnh phải mất một thời gian Hạ Minh Thâm mới có thể ghép lại các sự thật sau mấy lần gặp gỡ của họ.

…frtunamjrgarden.wordpress.com @onnatencho…

Mẹ của Nhạc Khuynh là một người phụ nữ rất dịu dàng và xinh đẹp – kết hôn với Nhạc Thịnh khi ông chỉ là một thanh niên thấp kém, chưa có gì trong tay. Bà vì ông mà vừa lo việc ở công ty vừa gánh vác việc nhà, đợi tới khi sự nghiệp của Nhạc Thịnh đã đi vào bước ổn định bà lui về nhà chuyên tâm lo việc chăm sóc con cái, nhà cửa. Vào lúc Nhạc Khuynh vừa trong mười tuổi, bà lên cơn đau tim mà qua đời.

Đây vốn dĩ chỉ là một sự việc ngoài ý muốn bởi vì lúc bà phát bệnh, Nhạc Khuynh còn đang đi học ở trường, Nhạc Thịnh thì đang tham gia một buổi xã giao nên không thể về nhà đúng giờ như thường lệ.

Nhạc Thịnh trước giờ đối xử với vợ mình hết sức yêu chiều, ngoại trừ những lúc không thể bên bà thì ông cũng có thể coi là một người chồng tốt. Mỗi lần tới dịp sinh nhật vợ ông vẫn nhớ tới mang một bó hồng về tặng bà.

Nhưng cuộc gọi cầu cứu cuối cùng của bà ông lại bỏ lỡ mất…

Đêm đó, Nhạc Khuynh ở trong bệnh viện mượn điện thoại của bác sĩ trực ban gọi cho ông.

Cả vợ và con đều không liên lạc được nhưng một người hoàn toàn xa lạ lại liên hệ một cách dễ dàng, Nhạc Thịnh ở bên kia say khướt, tiếng cụng ly không ngừng vang lên, còn có cả tiếng phụ nữ cười nói.

Nhạc Khuynh ngay lập tức tắt máy.

Mấy năm sau, anh dọn ra khỏi căn nhà đứng tên Nhạc Thịnh, lang thang trên những con phố, lưu lạc khắp nơi lại tình cờ được một cậu thiếu niên nhặt đem về nhà.

Đi ra khỏi phố Vân Thành, Hạ Minh Thâm đi lang thang không điểm dừng, cậu bắt gặp một cửa hàng bán takoyaki bên đường, khói bốc lên nghi ngút thơm lừng, cậu quyết định mua lấy hai hộp ngồi dưới mái hiên ở lối vào cửa hàng tiện lợi.

Bên trên trần nhà treo một bóng đèn sợi đốt, ánh sáng vàng rực rỡ, uy nghiêm, mấy cây cỏ dại mọc trong khe nứt của gạch lát nền nhô ra xuyên qua tất chọt vào mắt cá chân của cậu.

Hạ Minh Thâm ăn được mấy cái thì Nhạc Khuynh gọi điện tới.

Cậu bắt máy, Nhạc Khuynh không nói không rằng trực tiếp hỏi: “Cậu đang đâu?”

Hạ Minh Thâm: “Cổng phía tây của khu phố.”

Nhạc Khuynh nói: “Tôi đi tìm cậu.” Sau đó cúp máy.

…Xem ra Nhạc Thịnh lại lần nữa thất bại, bị bỏ lại trong cơn tức giận.

Theo những gì Hạ Minh Thâm biết được, thì những người ưu tú như Nhạc Thịnh không muốn mình bị mất phong độ trước mặt người khác, dù cho Nhạc Khuynh có cắt đứt liên lạc với ông và đe dọa ông trước mặt cả giáo viên chủ nhiệm đang cố gắng giảng hòa, cũng không thể làm ông tức giận tới mức này.

Cũng không biết là lần này họ cãi nhau về việc gì mà có thể khiến Nhạc Thịnh trở nên giống mấy ông chú cáu kỉnh, đến áo khoác cũng không thèm mặc vào.

Rất nhanh Nhạc Khuynh đã đến.

Đầu mùa thu, nhiệt độ vẫn còn chút nóng nhưng cả người Nhạc Khuynh dường như đang bị bao phủ một lớp sương tuyết lạnh giá, khuôn mặt anh lạnh đến mức sắp đóng băng lại.

Hạ Minh Thâm giả bộ như không nhìn thấy gì, làm như không có chuyện gì xảy ra bĩu môi liếc nhìn về chiếc ghế bên cạnh.

Nhưng Nhạc Khuynh không ngồi xuống.

Nhạc Khuynh đứng cách Hạ Minh Thâm một bước: “Cậu nghe thấy hết rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.