Editor: Hoa Mặt Trời
Bảy giờ rưỡi, đồng hồ báo thức vang lên.
Hạ Minh Thâm tỉnh dậy, vươn vai, duỗi thẳng cái thắt lưng mỏi nhừ.
Cái giường quen thuộc, cái đồng hồ báo thức quen thuộc, phòng ngủ quen thuộc… Hạ Minh Thâm đối mặt với tường đứng ngây ngốc ra, trong cơn mê cậu vẫn cứ nghĩ mình bây giờ vẫn còn là một học sinh cấp ba khổ sở, vội vội vàng vàng ngậm trong miệng cái bánh mì tối hôm qua Nhạc Khuynh vừa đi mua, vừa chạy thục mạng để không bị trễ giờ truy bài đầu giờ.
Cậu bước ra khỏi phòng ngủ, Nhạc Khuynh đã ra ngoài, phòng khách nhỏ trống trãi, ở trên bàn có điểm tâm một ly sữa và một dĩa bánh mì cắt lát. Hạ Minh Thâm uống hết một hơi thật sâu, phát hiện ly sữa vẫn còn rất ấm, bên trên vẫn còn nổi lên một lớp váng sữa.
Thời khóa biểu của học kỳ mới đã được gửi đến nhóm Wechat của lớp, lúc này tới khi bắt đầu buổi học vẫn còn khá nhiều thời gian, sau bữa sáng, Hạ Minh Thâm rửa sạch đống bát dĩa chất đống trong bồn rửa từ tối qua, đeo cặp sách, khóa cửa lại và đi học.
Từ khu Vân Thành đến đại học C cách một đoạn rất ngắn, Hạ Minh Thâm đã quét mã một chiếc xe đạp công cộng. Cậu mới mua điện thoại nên không có nhiều người liên lạc vì vậy những tin chưa đọc đều nổi bật lên — lúc sáng Nhạc Khuynh có giới thiệu cho cậu một người bạn.
Là Bàng không phải Phán (Fat).
Vừa từ cõi chết trở về dù sao cũng quá mức kì lạ, Hạ Minh Thâm tạm thời không có dự định sẽ liên lạc lại với bạn cũ. Nhưng trước mắt tình huống hiện tại, người duy nhất mà Nhạc Khuynh chủ động liên lạc và thông báo về sự tồn tại của cậu hẳn chỉ là bạn chung của bọn họ- Bàng Tử Hoa.
Huống hồ, cái biệt danh này dễ đoán đến mức Hạ Minh Thâm vừa nhìn là biết ngay đó là ai.
Cậu bấm vào xác minh bạn bè. Trong ký ức, Phán Hoa luôn là người ngủ muộn dậy trễ, dù cho có long trời lở đất cũng không bao giờ dậy sớm lấy một phút. Hạ Minh Thâm tính rằng sẽ đi gặp Chu Công trước nên sau khi chấp nhận bạn bè thì tắt điện thoại, bỏ vào cặp xách, đạp xe đến cổng trường. Vừa tới, mở lại Wechat lên —
Sau đó thông báo hiện liên lục, tin nhắn đổ xô tới nhảy trôi đi không kịp đọc.
Hạ Minh Thâm phải đăng xuất ra rồi đăng nhập lại. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Phán Hoa đã gửi liên tiếp mấy cái tin nhắn thoại như thể nếu cậu ta mà dừng lại thì tài khoản WeChat này sẽ biến mất ngay lập tức vậy.
Hạ Minh Thâm lướt đến phần đầu của lịch sử trò chuyện, lúc bảy giờ năm mươi sáu phút, Phán Hoa vẫn còn bình tĩnh nhắn từng câu từng chữ một:
[Là Bàng không phải Phán]: Nghe nói cậu còn sống?
[Là Bàng không phải Phán]: Mẹ kiếp, có thật không!
[Là Bàng không phải Phán]: Cậu đang ở chỗ nào? Tôi tới tìm cậu!
[Là Bàng không phải Phán]: Nhạc Khuynh học ở đại học C, cậu cũng học đại học C đúng không?
[Là Bàng không phải Phán]: Vẫn sống ở phố Vân Thành phải không?
[Là Bàng không phải Phán]: Tại sao lại không trả lời? Cậu đang làm cái quái gì thế?
Sau đó cậu ta mất kiên nhẫn, và những giọng nói lần lượt vang lên.
[Là Bàng không phải Phán]: Hạ Hạ, cậu đang làm cái gì vậy hả? Cậu thêm bạn bè mà không nói một lời nào thì có còn coi là bạn không hả…
[Là Bàng không phải Phán]: Cậu còn không mau trả lời tin nhắn của tôi, cố tình trêu chọc tôi đây đúng không hả! Để tôi nói cho cậu biết tôi sẽ nghỉ bạn cậu nếu cậu không trả lời tôi đấy…
[Là Bàng không phải Phán]: Nhanh lên!!! Nói gì đii!
Hạ Minh Thâm bỏ qua phần giữa và lướt xuống tới phần tin mới nhất, giọng nói của Phán Hoa rõ ràng càng trở nên bực bội.
[Là Bàng không phải Phán]: Này có phải Hạ Minh Thâm không vậy? Tại sao lại không nói gì? Tài khoản này là của ai… Nhạc Khuynh không thể nào lại lừa tôi được! Cậu ta bị điên hay gì…
Hạ Minh Thâm đang định trả lời lại thì Phán Hoa không kiên nhẫn đã gọi luôn tới, Hạ Minh Thâm lập tức bấm vào, nhưng khi vừa được kết nối, Phán Hoa ở đầu dây bên kia đã thở gấp không nói được lời nào.
Hạ Minh Thâm: “…Phán Hoa?”
Sau một lúc lâu, Phát Hoa mới trả lời lại: “Cậu là người hay ma?”
Hạ Minh Thâm: “Đoán xem? Nhạc Khuynh sẽ đưa WeChat của một con ma cho cậu sao?”
Phán Hoa khịt mũi, một thanh niên ở tuổi đôi mươi mà lại rơi nước mắt thì thật là mất mặt, Phán Hoa phải mất nửa phút mới bình tĩnh lại, vừa giận vừa mắng: “Tôi chẳng thèm quan tâm cậu là người hay là ma…”
Sau khi tốt nghiệp đại học, Phán Hoa đã trở thành một nhiếp ảnh gia tự do, Nhạc Khuynh vừa mới sáng sớm đã liên lạc với cậu ta, lúc này vẫn đang miệt mài chụp ảnh lạc đà ở sa mạc, vừa nhận được tin nhắn cậu ta ngay lập tức bắt chuyến bay sớm nhất quay trở về, đáp chuyến bay vào buổi chiều, chạy tới đại học C ôm chầm lấy Hạ Minh Thâm.
…frtunamjrgarden.wordpress.com @onnatencho…
Nhiều năm không gặp, Phán Hoa đã thay đổi rất nhiều, suýt chút nữa không nhận ra cậu ta — Cậu ta để tóc dài cuộn lại trên đỉnh đầu như một cục bùi nùi, lắc lắc một xíu còn rơi xuống mấy hạt cát.
Cơ thể của chàng trai trẻ rắn chắc hơn nhiều, và cậu ta có thể tự hành động một mình. Ngược lại, Hạ Minh Thâm trông vẫn như một học sinh cấp ba, non nớt và xanh đến mứt có thể vắt ra nước được.
“Thằng nhóc này!” Cậu ta xông tới, mạnh mẽ ôm lấy Hạ Minh Thâm, hai tay run rẩy như một ông già, vỗ mạng vào vai cậu, “Sau này đừng có làm người ta sợ nữa.”
Hạ Minh Thâm cũng mạnh mẽ ôm lại cậu.
Kích động qua đi, bọn họ cùng nhau ngồi trong một quán nhậu nhỏ, Phán Hoa phấn khích đến mức gọi một bàn đồ uống, muốn cùng Hạ Minh Thâm uống say một bữa.
Phán Hoa đặc biệt vui mừng — với tính tình của Hạ Minh thâm, một là cậu luôn muốn tránh làm phiền cuộc sống của người khác, cậu sợ làm bạn cũ sợ hãi cho nên có lẽ cậu sẽ chọn cách sống trong yên lặng. Từ khi bắt đầu học đại học Phán Hoa đã không còn ở trong thành phố này, cậu ta đã đi vòng quanh thế giới nhiều năm liền và đã rất lâu rồi chưa quay lại nơi này, nếu như Nhạc Khuynh không chủ động gửi tin nhắn cho cậu ta thì chắc tin Hạ Minh Thâm vẫn còn sống này sẽ bị chôn vùi mãi mãi trong bóng tối.
Sau đó cậu ta đề nghị: “Tớ cũng gọi Nhạc Khuynh tới đó, nhiều năm như vậy tụ họp một chút cũng không dễ.”
Hạ Minh Thâm đương nhiên sẽ không phản đối nhưng khi cậu ta gọi điện thoại, chuông đổ vài lần nhưng lại bị từ chối.
Phán Hoa bắt đầu khui bia, bọt sủi ọc ọc trào ra trên miệng chai, tỏa ra một mùi thơm mát, sảng khoái. Nghe thấy tiếng ‘bíp bíp’ máy bận, cậu hỏi: “Không bắt máy à?”
Lúc này cho tới lúc đại học C tan học vẫn còn quá sớm, Hạ Minh Thâm cũng không có thời khóa biểu của Nhạc Khuynh, chỉ có thể đoán mò nói: “Chắc là đang bận.”
Quả nhiên, giây tiếp theo, Nhạc Khuynh gửi tin nhắn tới ‘ding dong’.
[Nhạc]: Đang bận.
[XMS]: OK
[XMS]: Phán Hoa mới tới, tôi cùng cậu cấy đi uống chắc sẽ về muộn.
[Nhạc]: Biết rồi.
[XMS]: Khi nào cậu xong, để tôi mang đồ ăn tới cho cậu?”
[Nhạc]: Không cần. Cảm ơn.
Hạ Minh Thâm nhìn chằm chằm vào hai chữ ‘cảm ơn’: “Ý cậu ta là gì chứ? Tự nhiên nói chuyện xa lạ vậy?”
Vừa mới ngẩng đầu nhìn lại thấy Phán Hoa đang ôm chai bia với vẻ mặt kỳ lạ, ngập ngừng không dám nói, mặt đỏ bừng giống như đã uống được hai lít rượu rồi vậy.
Cậu ta lảm nhảm nói: “Hai người các cậu…Bây giờ đang sống chung à?”
“Ừm.” Hạ Minh Thâm đang khó lý giải với câu trả lời xa lạ kia của Nhạc Khuynh cười gượng đáp, “Sao thế?”
“Không có gì, tớ chỉ cảm thấy mối quan hệ của hai người có vẻ không tệ mà thôi,” Phán Hoa làm giống như không có chuyện gì đưa ly qua cho cậu, đắc ý mói: “Sao cũng được. Nào, anh em mình uống trước rồi nói tiếp.”
Hai người vừa ăn tôm hùm vừa uống bia. Thực ra dạ dày Hạ Minh Thâm không tốt nên chỉ uống một chút, mà người cầm chai rượu uống nhiều nhất là Phán Hoa, mặc dù là loại bia ít cồn nhất nhưng cũng đủ khiến cậu ta đỏ bừng mặt, vừa khóc vừa cười, trên đường đi tới khách sạn đi đứng loạng choạng.
“Đại, đại nạn không chết, nhất định sẽ gặp may mắn.” Trước khi đi, Phán Hoa vỗ vỗ vai Hạ Minh Thâm: “Sáng mai tôi lên máy bay không cần tới tiến đâu. Hức… Các cậu sau đó… hai người các cậu, cậu và anh Nhạc nhất định phải tốt đó biết chưa…”
Sau khi Hạ Minh Thâm đưa cậu ta vào khách sạn mới quay trở về căn hộ 301.
…frtunamjrgarden.wordpress.com @onnatencho…
Trong kì nghỉ hè, khu phố Vân Thành đã được cải tạo lại một chút, hàng lang được sơn lại màu trắng và đèn được điều chỉnh mở cảm biến bằng giọng nói sáng như ban ngày. Hạ Minh Thâm đến trước của nhà vẫn nghe thấy bản nhạc 《for Alice》phát ra từ thang máy, vừa lấy chìa khóa định mở cửa thì nghe thấy tiếng ầm ầm phát ra qua khe cửa.
“Được! Được!” Giọng nói khàn khàn của một người đàn ông trung niên miễn cưỡng duy trì một thái độ hòa nhã, “Đủ lông đủ cánh rồi nên ta không quản được con nữa đúng không?”
Bàn tay cầm chìa khóa của Hạ Minh Thâm cứng đờ.
Người bên trong là bố của Nhạc Khuynh – Nhạc Thịnh.
Nhạc Khuynh ở bên trong nói cái gì đó nhưng do hắn bình tĩnh hơn cũng không gào lên ầm ĩ nên Hạ Minh Thâm không thể nào nghe rõ.
Khi nãy rủ Nhạc Khuynh cùng đi ăn uống nhưng bị từ chối, Hạ Minh Thâm cũng lờ mờ đoán ra được Nhạc Khuynh đang có tâm trạng không tốt – Người này diễn xuất rất giỏi, càng tức giận sẽ càng lịch sự với người khác, điều này làm cho người kia càng tức giận, dễ bị tổn thương, thực sự rất đáng đánh.
Hạ Minh Thâm không có hứng thú nghe lén qua khe cửa, nhanh chóng quay người bỏ đi, để cho hai bố con bọn họ tự thu dọn chiến trường.